"Diệp sư đệ, ngươi vẫn nên đi xem một chút đi, đừng có đem sự tình làm lớn chuyện đấy." Mạnh Thiên Chính cũng là cười lớn một tiếng, nói.
Nguyên bản bầu không khí tại hội nghị đang đè nén cũng bởi vì tiểu Linh Lung mà bỗng nhiên trở nên hoan thanh tiếu ngữ.
"Diệp sư đệ, ngươi mau đi xem một chút đi, tiểu nha đầu kia vẫn còn đang đánh nhau, trễ xíu nữa đoán chừng muốn chết người a." Từ trưởng lão mang vẻ mặt đau khổ nói.
Đứa nhỏ này quá hùng hổ, vậy mà ông ta còn tin tưởng vẻ nhu thuận đáng yêu của nàng, còn nghĩ rằng nàng rất nghe lời hiểu chuyện, nhưng nào ngờ nàng liền cho ông ta hai quyền, cái mặt đều sưng húp lên.
Tiểu nha đầu này có khí lực quá lớn, mà chủ yếu là ông ta cũng không dám động thủ, dù sao nàng cũng là đồ đệ của Diệp Thu.
"Để ta đi xem một chút." Diệp Thu thuấn di một cái liền tới bên người Từ trưởng lão, ánh mắt ra hiệu rồi quay người hướng về học đường mà đi.
Dương Vô Địch cùng các thủ tọa còn lại cũng cùng nhau đi theo hắn. Dù sao bên trong học đường hoặc nhiều hoặc ít cũng có con em trong sơn mạch của bọn hắn, và bọn hắn cũng muốn nhìn xem đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Cả đám một đường đi vào học đường, xuyên thấu qua cửa sổ có thể trông thấy tình huống phát sinh bên trong.
Chỉ thấy một cái tiểu lo li dáng vóc nhỏ nhắn xinh xắn, mười phần bá khí một cước giẫm ở bên trên bàn sách, cầm trong tay một cây cây gỗ, trông vô cùng bưu hãn.
Nàng chỉ vào một nơi hẻo lánh đang có một đám nhóc ôm nhau, khinh thường nói ra: "Cái thứ gì đây? Sư tỷ đã nói trẻ con trên núi rất mạnh, nhưng ngay cả một bàn tay của ta cũng đều gánh không được."
Gặp tiểu Linh Lung cao ngạo như thế, trong đám người có một cậu nhóc sưng mặt sưng mũi đi ra, mang theo tiếng khóc nức nở, không phục nói: "Ngươi dám đánh ta sao? Ngươi có biết cha ta là ai không? Cha ta chính là thủ tọa của Thí Kiếm phong đấy, nha đầu ngươi cứ chờ đi, cha ta sẽ báo thù cho ta."
Tiểu Linh Lung coi thường cười một tiếng, nói: "Cút! Sư tôn của ta chính là thủ tọa của Tử Hà phong đấy, cha của ngươi thì tính là cái quái gì?”
"Ngươi. . ." Lời này vừa nói ra, Dương Vô Địch đứng ngoài cửa lập tức tối sầm mặt.
Diệp Thu cũng dở khóc dở cười, nói: "Dương sư huynh đừng nổi giận, trẻ con không biết ngại miệng là chuyện rất bình thường."
Tiểu nha đầu chết tiệt này thật đúng là lời gì cũng dám nói ra!
Dương Vô Địch sắc mặt đen lên, nhìn xem con trai ruột của mình sưng mặt sưng mũi mà đau lòng một trận.
Con trai bảo bối của lão tử đến lão tử đều không dám đánh, vậy mà nha đầu chết tiệt nhà ngươi lại đánh cho hắn thành cái dạng này!
Nếu hắn đi học trở về để cho mẹ hắn biết được thì ta còn sống thế nào đây?
Dương Vô Địch tức giận muốn khóc, khi nhớ tới con cọp cái trong nhà mà trong lòng hắn liền biết lần này hắn thảm rồi.
Nhưng hắn cũng không có biện pháp nào, ai kêu người ta chính là đồ đệ bảo bối của thủ tọa Tử Hà phong chứ?
Con trai ngươi đánh không lại mà ngươi cũng đánh không lại a!
Bị tiểu Linh Lung kích động như thế, Dương Bất Bại liền tức hổn hển, ủy khuất không thôi. Trong lòng hắn thì cha của hắn chính là nam nhân mạnh nhất Vũ Trụ, vậy sao hắn có thể để cho người ta chửi bới mình như thế?
Dương Bất Bại nhất thời nghẹn lời mà nói bậy: "Ngươi cuồng cái gì, cha ta biết dùng thương, còn sư tôn của ngươi thì biết cái gì?"
Tiểu Linh Lung mạnh mẽ đáp lại: "Thôi đi, sư tôn của ta biết chơi kiếm, cha của ngươi thì tính là cái thá gì?"
Dương Bất Bại bối rối nói: "Ta… ta. . . Cha của ta dám đớp cứt, còn sư tôn của ngươi dám sao?"
"Vãi lồng!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người liền chấn kinh.
Mạnh Thiên Chính, Tề Vô Hối, Minh Nguyệt, Lục Phong, Diệp Thu đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn xem Dương Vô Địch.
Dương Vô Địch lập tức sắc mặt tối đen. Mẹ nó! Hôm nay lão tử phải vì đại nghĩa diệt thân rồi!
Diệp Thu vừa cao hứng không lâu thì bỗng nhiên ý thức được một vấn đề, ngay lúc tiểu Linh Lung sắp mở miệng thì thân hình hắn lập tức lóe lên, trực tiếp tiến vào học đường bụm miệng nàng lại.
Tuy nàng đã bị che miệng không thể nói được, nhưng cũng có thể đại khái đoán ra nàng rốt cuộc muốn nói cái gì.
Diệp Thu lòng còn sợ hãi, may mà hắn phản ứng nhanh nếu không hắn cũng thảm rồi.
"Ưm. . . Ưm. . ." Tiểu Linh Lung bị che miệng lại nên nhất thời nói không ra lời.
Nàng thầm nghĩ là kẻ nào không sợ chết mà dám động vào nàng. Khi quay đầu và phát hiện là Diệp Thu thì trong lòng nàng lập tức run lên.
Không đến ba giây, Tiểu Linh Lung đã chuyển từ hình tượng nữ hán tử hung hãn thành bé gái ủy khuất, hô lên: "Hu hu hu, sư tôn, hắn khi dễ Linh Lung. . ."
Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái.
Dương Vô Địch cũng tại lúc này đi đến.
Nhìn xem bọn nhỏ núp trong góc phòng và sưng mặt sưng mũi mà Mạnh Thiên Chính cũng là mặt mo tối sầm.
Cả gian phòng này ngay cả một tiểu cô nương cũng đều đánh không lại! Quá mất mặt đi!
"Cha. . ." Trông thấy Dương Vô Địch, Dương Bất Bại lập tức khóc thét chạy ra, ủy khuất vô cùng.
Dương Vô Địch đã sắc mặt tối đen, cảm giác mặt mũi đều mất hết.
Tên tiểu tử thối này thật sự là con trai ruột của ta sao?
Huyết thống của ta ưu tú như vậy mà tại sao lại sinh ra một đứa con trai ngu xuẩn như thế?
Năm đó ta không dám nói là vô địch, nhưng cũng không có chuyện không chịu nổi như vậy!
Một thằng nhóc đã lớn to đầu rồi mà lại để cho một tiểu cô nương đánh khóc ư?
Hắn đánh không lại nàng thì còn chưa tính, thế mà lại đi nói cha của hắn dám đớp cứt?
Ngươi thật sự là hiếu chết ta rồi!
Dương Vô Địch lúc này đã muốn rút ra đai lưng của mình để làm một trận quân pháp bất vị thân, nhưng vừa nghĩ tới con cọp cái trong nhà thì hắn cũng không dám động thủ.