"Linh Lung, không phải ta để cho ngươi đi học thật giỏi ư? Tại sao ngươi lại nháo sự vậy?" Diệp Thu biểu lộ nghiêm túc, hỏi.
Tiểu Linh Lung liền tức giận nói: "Sư tôn, ta rất muốn đọc sách thật tốt, nhưng hắn nhất định phải gây chuyện, muốn thu ta làm tiểu đệ, vậy ta làm sao có thể nhẫn được. Thế là ta đã đánh hắn thành đầu heo, bọn kia muốn giúp đỡ hắn nên ta cũng dứt khoát đánh hết."
Tiểu Linh Lung khoa tay múa chân, dáng vẻ như chưa tận hứng.
Minh Nguyệt cảm thấy buồn cười khi nhìn xem tiểu Linh Lung khoa tay múa chân, nàng che miệng cười một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Linh Lung.
Ngay từ đầu Minh Nguyệt cũng như những người khác chỉ coi tiểu Linh Lung là một tiểu nha đầu rất nhu thuận, nhưng không nghĩ tới nàng vậy mà táo bạo như thế, rất có phong phạm của Huyền Thiên đạo nhân năm đó, gặp ai cũng đánh.
Sau khi hiểu rõ chân tướng, Diệp Thu chỉ là cười cười.
Thì ra là vậy, thế thì không có gì!
Nguyên bản Diệp Thu còn tưởng rằng hắn lần này sẽ tổn thất nặng nề mới có thể lắng lại chuyện này. Nhưng bây giờ xem xét sự mâu thuẫn là do Dương Bất Bại bốc lên, là hắn tự tìm khổ mà ăn, chẳng thể trách được tiểu Linh Lung.
Huống chi Dương Bất Bại đã tự mình chủ động trêu chọc nàng mà còn không đánh lại nàng, mặt mũi của Thí Kiếm phong đều bị hắn làm cho mất hết.
Một bên khác, Dương Vô Địch cũng đang cùng con trai mình tìm hiểu tình huống, mà tiểu tử cũng rất khờ, một chút cũng không che giấu, không hề sửa đổi sự thật mà trực tiếp đem sự tình vừa rồi nói toạt ra.
Dương Vô Địch nghe xong thì mặt càng đen hơn.
Tiểu tử này thật sự là con của ta sao? Hắn có thể ngu xuẩn thành cái dạng này ư?
Phàm là ngươi thêm mắm thêm muối nói thành đối phương sai, vậy ta sẽ không để cho ngươi khổ sở uổng công bị đánh. Nói thế nào Diệp Thu cũng phải bồi thường một chút a.
Kết quả chính ngươi bốc lên chuyện này mà còn ngốc hết chỗ chê tự mình thẳng thắn nói ra.
"Trở về nhà ta sẽ thu thập ngươi." Dương Vô Địch mắng chửi một câu, sau đó quay người nói với Diệp Thu: "Diệp sư đệ, xem ra chuyện này là do khuyển tử nhà ta đưa tới. Hắn đã chịu một trận đánh rồi mà cũng là do tài nghệ của hắn không bằng người nên rất đáng đời. Trở về ta nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt, miễn cho hắn không coi ai ra gì mà lại gây chuyện thị phi."
Diệp Thu cười thầm trong lòng, nhưng mặt ngoài vẫn mười phần bình tĩnh nói: "Dương sư huynh quá lo lắng rồi, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện rất bình thường. Vị tiểu đồ nhi này của ta ra tay không biết nặng nhẹ nên đã đả thương Dương sư điệt, trở về ta sẽ mang nàng lên Thí Kiếm phong một chuyến để nàng nhận lỗi với các ngươi."
Dương Vô Địch nghe vậy thì mặt càng đen hơn.
Gia hỏa này được lắm, đây là muốn chơi ta sao?
Con trai hắn lớn tuổi hơn so với tiểu Linh Lung, mà lại là nam tử, từ nhỏ đã được hắn bồi dưỡng, vậy mà bây giờ Ccon trai hắn đánh không lại tiểu đệ tử mới nhập môn của Diệp Thu, đây không phải là nói rõ nói cho người khác biết rằng Dương Vô Địch hắn không được sao?
"Không cần đâu Diệp sư đệ, trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện rất bình thường, hắn thua là do hắn tài nghệ không bằng người, trở về ta cho hắn tu luyện thêm là được rồi." Dương Vô Địch đã không còn mặt mũi chờ đợi ở đây, hắn níu lấy cổ áo Dương Bất Bại cáo từ với các sư huynh đệ và trực tiếp chuồn đi.
Đám nhóc còn lại cũng bị thủ tọa các mạch khác đưa đi, chuyện xảy ra hôm nay quả thật cũng có chút liên quan đến bọn hắn.
Đám người nhao nhao kinh ngạc nhìn xem tiểu nha đầu bên người Diệp Thu, thực sự không nghĩ ra vì cái gì mà nàng lại có thể mạnh như vậy?
Mạnh Thiên Chính hiếu kì đi tới tra xét tiểu Linh Lung một phen, ông ta phát hiện trên người nàng có một đạo chân khí vờn quanh, căn bản không thể nhìn thấy biến hóa bên trong cơ thể nàng.
Mạnh Thiên Chính nghĩ thầm khẳng định là Diệp Thu đã lưu lại đạo chân khí này. Sau khi cẩn thận quan sát, ông ta chợt phát hiện tại giữa trán của tiểu Linh Lung có một đạo vương ấn như ẩn như hiện.
Mạnh Thiên Chính lập tức hít sâu một hơi, trong lòng ông ta lập tức minh bạch cái gì.
"Ha ha ha, Diệp sư đệ, vị đồ nhi này của ngươi thật là không thể tưởng tượng nổi, nàng rất có Thiên Nhân chi tư a!" Mạnh Thiên Chính sợ hãi than thở.
Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ chấn kinh, vì ông ta rất rõ ràng đạo vương ấn kia đại biểu cho cái gì.
Diệp Thu khiêm tốn đáp: "Mạnh sư huynh cứ nói đùa, tiểu đồ nhi của ta rất ngang bướng, có tính tình táo bạo nên sẽ khó thành đại sự."
Nghe vậy mà khóe miệng Mạnh Thiên Chính liền giật một cái.
Ngươi còn giả bộ sao? Ngươi thu được một vị đệ tử khủng bố như vậy mà còn giấu quá kỹ đi!
Mạnh Thiên Chính thật sự có chút chờ mong tương lai tiểu Linh Lung có thể trưởng thành đến loại cấp độ nào?