Mạnh Thiên Chính sờ lên chòm râu như có điều suy nghĩ, lúc này Từ trưởng lão đi tới nói: "Diệp sư đệ, đứa nhỏ này ngươi mang về đi, ta không thể dạy được nàng. Xương cốt của sư huynh quá yếu đuối, chịu không được nàng đánh đâu. Ngươi cứ coi như là thương xót ta mà tha cho ta một mạng đi."
Từ trưởng lão thật sự sợ hãi, ông ta vốn cho rằng đã thu được một vị học sinh nhu thuận hiểu chuyện, ai ngờ nàng chỉ đang giả vờ.
Ta chủ quan rồi! Kém chút nữa đã bị nàng đánh cho sấp mặt!
Diệp Thu dở khóc dở cười một trận, hắn cũng không có biện pháp nào.
Tiểu nha đầu chết tiệt này đi học ngày đầu tiên mà liền bị người ta khai trừ.
Đoán chừng cái sự tích truyền kỳ này sẽ làm bạn với nàng cả đời.
Linh Lung Đại Đế kinh khủng như vậy a!
"Được rồi, nếu Từ sư huynh đã khó xử như vậy thì ta sẽ không làm phiền Từ sư huynh nữa." Diệp Thu suy nghĩ rồi cũng đành từ bỏ.
Vậy là Linh Lung Đại Đế học chữ ngày đầu tiên cuối cùng đã thất bại.
Diệp Thu có chút đau đầu. Tiếp xuống ta nên mời người nào đến dạy chữ cho nàng đây?
Diệp Thu đang cảm thấy đau đầu thì tiểu Linh Lung bỗng nhiên giật giật góc áo của hắn, hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, vừa rồi đệ tử đã đánh ngã tất cả bọn hắn thì hiện tại đệ tử đã có thể xưng là vô địch cùng thế hệ chưa?"
Lời này vừa nói ra, nha đầutại hiện trường đều ngây ngẩn cả người, hai mặt nhìn nhau.
"Phụt!!!" Minh Nguyệt che miệng cười một tiếng, sau đó nàng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: "Tiểu gia hỏa, là ai nói với ngươi về cái khái niệm vô địch cùng thế hệ này?"
Tiểu Linh Lung nghiêng đầu một chút, nhìn chằm chằm bộ ngực của Minh Nguyệt, con mắt trừng to, nhìn không dời mắt, nói: "Sư tỷ của ta nói là chỉ cần ta đánh ngã tất cả trẻ con trên núi thì sẽ có thể xưng là vô địch cùng thế hệ. Mà vừa rồi ta đã đánh ngã hết bọn hắn thì không phải ta đã vô địch cùng thế hệ rồi sao?"
Một câu hỏi lại này của nàng liền để cho ai nghe thấy cũng đều chấn kinh.
Dường như đúng là có cái đạo lý như thế!
"Ha ha ha ha. . ." Tề Vô Hối cười lớn một tiếng.
Tiểu nha đầu này ngược lại cũng có điểm thú vị a!
Vậy là nàng bởi vì điều này nên mới động thủ đánh người?.
"Diệp sư đệ, vị đồ nhi này của ngươi rất có Đại Đế chi tư đấy!" Tề Vô Hối cười lớn nói ra, sau đó quay người rời đi học đường.
Diệp Thu quả là vô cùng đau đầu, hắn không muốn tiếp tục ở lại mà liền mang theo tiểu Linh Lung rời đi Thủ phong, trở về Tử Hà phong.
Chuyện hôm nay đã trở thành chủ đề đàm tiếu của toàn bộ Bổ Thiên giáo.
Vị tiểu đệ tử mới nhập môn của Tử Hà phong đã đánh tơi bời con em của các thủ tọa và trưởng lão.
…
Tề Vô Hối sau khi trở lại Tàng Kiếm phong, hắn có hào quang đầy mặt, vẻ tiếu dung vẫn y như cũ.
Thấy Tề Vô Hối cao hứng trở về như thế, chúng đệ tử cũng là không hiểu ra sao.
Đã có chuyện gì tốt mà sư tôn lại bật cười như vậy?
Tề Hạo hiếu kì đi tới, hỏi: "Cha, chuyện gì đã làm cho cha cười to liên tục vậy?"
Tề Vô Hối mỉm cười, nói: "Hôm nay Tử Hà phong vừa thu nhận một vị tiểu đệ tử chỉ mới năm sáu tuổi, vừa tới học đường ngày đầu tiên mà nàng đã đánh một lần tất cả các học sinh trong học đường. Nàng tuy còn nhỏ tuổi nhưng tính tình rất nóng nảy, vô cùng táo bạo, con trai ruột của Dương sư thúc các ngươi đã bị nàng đánh cho cha hắn cũng không nhận ra. Ha ha ha ha. . ."
Nói đến đây, trong lòng Tề Vô Hối là một trận thoải mái.
Hắn vừa nghĩ tới mặt mo của Dương Vô Địch lúc rời đi so với ăn phân còn khó chịu hơn mà trong lòng rất thoải mái.
Đám người nghe xong thì cũng vui lên.
Từ khi nào mà Tử Hà phong đã thu được một vị đệ tử mạnh như thế, ngay cả con trai ruột của Dương Vô Địch mà nàng cũng dám đánh ư?
Nhưng cũng khó trách, dù sao sư tôn của nàng chính là Diệp Thu a!
Bọn người Tề Hạo cũng là cười to một trận, chuyện này đã triệt để truyền ra trong nhóm đệ tử.
Tại Thiên Thủy phong, Quy Vân Phong đã chờ sẵn, hắn cũng đang tuyên truyền chuyện này. Khi mọi người nghe được thì phản ứng đầu tiên chính là mười phần chấn kinh.
Tề Vô Hối cuối cùng cũng bình phục lại ý cười, hắn nghĩ tới sự tình mà hôm nay chưởng giáo sư huynh đã nói tới, sau đó hắn dặn dò bọn người Tề Hạo: "Được rồi, các ngươi đều trở về tu luyện đi. Đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn đã sắp đến, vi sư hi vọng các ngươi có thể cầm về một cái thành tích tốt để vang danh thiên hạ."
Ánh mắt Tề Vô Hối bỗng nhiên nhìn về phía Lý Tài Tư đang đứng cúi đầu vì tự ti và trầm mặc không nói cái gì.
Trong lòng Tề Vô Hối hối hận một trận, bởi vì lúc trước hắn có chấp niệm quá sâu nên đã quá mức để ý đến ân oán cùng với Diệp Thu mà không để mắt đến Lý Tài Tư, dẫn đến đứa nhỏ này càng ngày càng tự ti.
Lý Tài Tư và Lâm Thanh Trúc nhập môn cùng lúc. Bây giờ Lâm Thanh Trúc đã thanh danh lan truyền, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Còn Lý Tài Tư bây giờ cũng chỉ mới đạt tới Huyền Chỉ cửu phẩm, sự hăng hái trước đây của hắn bây giờ cũng đã tiêu tán mà trở nên tự ti và cô đơn.
Nhìn xem Lý Tài Tư cúi đầu, Tề Vô Hối không khỏi hối hận trong lòng vì sao ân oán giữa hắn và Diệp Thu lại đi cuốn đám đồ đệ vào.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tề Vô Hối liền muốn đền bù cho Lý Tài Tư mà nói ra: "Tài Tư, ngươi đi theo ta!"