Trong đám người, Lý Tài Tư bị điểm tên mà ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Hắn không nghĩ tới sư tôn hôm nay vậy mà đơn độc gọi tên hắn nên có chút ngoài ý muốn, cảm thấy bàng hoàng.
Tề Hạo cũng là mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của Lý Tài Tư, nói: "Tiểu sư đệ, đi thôi."
Lý Tài Tư mang ánh mắt phức tạp nhìn xem Đại sư huynh Tề Hạo nhẹ gật đầu, cũng không biết rõ nên nói cái gì.
Hắn cúi đầu đi theo Tề Vô Hối tiến vào đạo trường. Trong lòng hắn nguyên bản đang rất tuyệt vọnglập tức toả ra ánh sáng hi vọng.
Sư tôn cũng không có quên ta, không có lạnh nhạt với ta!
Lý Tài Tư mang theo tâm tình khẩn trương đi vào đạo trường, Tề Vô Hối thì đã vững vàng ngồi trên ghế thủ tọa.
Gặp Lý Tài Tư tiến đến, ánh mắt Tề Vô Hối mười phần áy náy nhìn xem Lý Tài Tư, nói: "Đồ nhi, vi sư biết rõ trong lòng ngươi khẳng định đang rất hận ta. Đoạn thời gian này vi sư cũng rất hối hận những chuyện trước đây, trong lòng ta biết rõ ngươi đã thua thiệt quá nhiều."
Nghe vậy, Lý Tài Tư hai mắt đỏ bừng, nói: "Sư tôn, không có đâu, đệ tử không hề hận sư tôn, đệ tử chỉ hận chính mình quá bình thường, quá vô năng nên không thể giúp được sư tôn. Từ đầu đến cuối đệ tử đều không có hận sư tôn."
Nhìn xem Lý Tài Tư hai mắt đỏ bừng, lệ nóng doanh tròng, Tề Vô Hối trong lòng run lên, thở dài một hơi nói: "Aiii. . . Đứa nhỏ đáng thương, là vi sư đã sai khi lạnh nhạt ngươi. Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ theo vi sư cùng một chỗ tu hành. Vi sư mặc dù làm không được như Diệp sư thúc của ngươi, nhưng cũng sẽ không mai một tư chất trời sinh thần cốt của ngươi. Ta không cầu có thể đền bù khuyết điểm của ta trước đây, mà ta chỉ mong nhìn thấy ngươi có thể đắc đạo thành tiên, không mai một thiên tư thần cốt là được."
Lý Tài Tư cảm động một trận, hắn lúc đầu đã tuyệt vọng và coi là Tề Vô Hối đã bỏ rơi hắn. Nhưng không nghĩ tới Tề Vô Hối cũng không hề từ bỏ hắn, bây giờ càng là nguyện ý mang theo hắn cùng một chỗ tu luyện.
Trong lòng cảm kích, nhất thời cũng không biết như thế nào báo đáp, trùng điệp quỳ xuống đến, cho Tề Vô Hối dập đầu.
Trong lòng Lý Tài Tư cũng mười phần cảm kích vị Diệp sư thúc của Tử Hà phong kia.
Tề Vô Hối đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn không thể không đề tỉnh Lý Tài Tư, nếu không chỉ sợ tình cảnh áy náy này của hắn sẽ kéo dài cả đời.
"Tốt, đứng lên đi! Đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn đã sắp đến, vừa vặn vi sư muốn bế quan một đoạn thời gian, ngươi hãy theo vi sư tu luyện đi. Ta hi vọng lần bế quan này có thể để cho tu vi của ngươi đột nhiên tăng mạnh, từ đó tại thời điểm luận đạo ngươi có thể thu được một cái thành tích không tệ."
Tề Vô Hối hít sâu một hơi rồi mang theo Lý Tài Tư đi bế quant tu luyện. Hắn muốn vừa bế quan vừa chỉ điểm cho Lý Tài Tư tu hành.
…
Tại Tử Hà phong, một đạo lưu quang xẹt qua quảng trường trước Càn Thanh điện, Diệp Thu mang theo tiểu Linh Lung một lần nữa quay trở về Tử Hà phong.
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi nghe được động tĩnh thì liền vội vàng bay ra nghênh tiếp.
Gặp Diệp Thu mang bộ dáng mười phần nhức đầu, Lâm Thanh Trúc hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, không phải ngài mang tiểu sư muội đi tới học đường sao, thế nào lại nhanh như vậy liền trở về rồi?"
Diệp Thu không nói mà cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu Linh Lung đang cười hì hì, hắn mười phần phiền muộn.
Học tập sao? Học cái rắm!
Tiểu nha đầu này đi học ngày đầu tiên mà liền bị người ta khai trừ, chưa từng có người nào làm được loại ghi chép này a!
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Tiểu nha đầu chết tiệt này vừa lên lớp ngày đầu tiên thì liền đánh con trai của Dương sư bá các ngươi, ngay cả lão sư mà nàng cũng không buông tha. Lúc này mới là ngày đầu tiên đi học mà nàng đã bị người ta khai trừ."
"Cái gì?!!" Nghe được Diệp Thu giải thích xong chuyện này, hai nàng lập tức bó tay.
Trước khi đi các nàng đã dặn đi dặn lại tiểu Linh Lung, vậy mà một chút tác dụng cũng không có.
Nói lời vô ích a! Lời vào lỗ tai trái thì đi ra lỗ tai phải!
Triệu Uyển Nhi dở khóc dở cười, tiến đến bên người tiểu Linh Lung, hỏi: "Tiểu sư muội, không phải chúng ta đã bảo ngươi học tập cho giỏi sao, thế nào mà ngươi lại động thủ đánh người vậy?"
Tiểu Linh Lung nghiêm túc nói: "Ai bảo hắn dám khiêu khích ta, còn muốn thu ta làm tiểu đệ! Hừ, ta phải đánh hắn thành đầu heo chứ không sẽ để hắn càng cuồng."
Nói đến đây, mắt to trong veo như nước của tiểu Linh Lung chớp chớp, cười hỏi: "Đúng rồi sư tỷ, ta hiện tại có thể xưng là vô địch cùng thế hệ hay không?"
Hai nàng liền che trán, dở khóc dở cười.
Lão ăn mày kia hại tiểu nha đầu này quá nặng đi!
Không có việc gì lại đi nói cho nàng chuyện vô địch cùng thế hệ làm gì, khiến cho nàng hiện tại gặp ai cũng muốn đánh!