Diệp Thu cẩn thận cảm thụ sự biến hóa trong thân thể tiểu Linh Lung mà trong lòng vui mừng.
Hắn từ trong ngọc trữ vật lấy ra một cây dược thảo. Loại dược thảo này có tên là Linh Khê Thảo, là bảo dược cực phẩm. Mặc dù nó không có đạt tới cấp bậc linh dược, nhưng dược hiệu cũng đã vô cùng kinh người.
Diệp Thu đem Linh Khê Thảo bỏ vào trong Càn Khôn Đỉnh, sau đó rót vào thể nội của tiểu Linh Lung một đạo chân khí và chậm rãi nói ra: "Đồ nhi, hãy nhớ kỹ đường lối vận công của vi sư, một hồi nữa ngươi chỉ cần dựa theo lộ tuyến này để vận hành là được."
Tiểu Linh Lung nhẹ gật đầu, nàng bình tĩnh lại tâm thần, cẩn thận cảm thụ một đạo chân khí kia của Diệp Thu.
Chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi thôi động một đạo chân khí trong cơ thể nàng, rồi lấy phương thức vận công của Thần Ma Luyện Thể Thuật để vận hành.
Một cái Chu Thiên qua đi, tu vi của tiểu Linh Lung đã thành công bước vào Trúc Cơ nhị phẩm.
Tốc độ tăng lên kinh khủng này để cho chính Diệp Thu cũng bị giật nảy mình.
"He he, không hổ là Linh Lung Đại Đế, cái thiên phú này quá tuyệt vời."
Phỏng đoán trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt, hắn đều đã lấy ra Thần Ma Luyện Thể Thuật để nhìn xem tiểu Linh Lung có thể chịu nổi phần nhân quả này hay không?
Nguyên tắc của Diệp Thu chính là đã không cho thì thôi, còn đã cho thì sẽ trực tiếp cho thứ tốt nhất.
Hắn muốn nàng trở về kiếp trước để nhìn xem nàng sẽ như thế nào?
Sau một cái Chu Thiên, Diệp Thu lại hỏi: "Đồ nhi, ngươi có nhớ rõ ràng đường lối vận công hay không?"
Tiểu Linh Lung nghiêm túc đáp: "Đệ tử nhớ rõ."
"Tốt! Vì lý do an toàn nên vi sư sẽ lại giúp ngươi vận công thêm một vòng! Sau một vòng này ngươi phải tự mình vận công." Diệp Thu căn dặn một tiếng, sau đó hắn tiếp tục vận chuyển một cái Chu Thiên rồi chậm rãi thu công.
Tiểu Linh Lung có ngộ tính cực cao, đừng nhìn nàng cả ngày chỉ nghĩ đến đánh nhau, nhưng kỳ thật nàng có thiên phú không hề kém, chỉ là do nàng không muốn học mà thôi. Nếu như nàng muốn học thì công pháp sâu xa cỡ nào nàng cũng có thể lập tức nắm giữ được tinh túy.
Loại lĩnh ngộ này Diệp Thu cũng phải giật mình.
Xem ra dù nàng không biết chữ nhưng cũng không phải là không thể tu luyện.
Sau khi Diệp Thu thu công, tiểu Linh Lung lập tức dựa theo chỉ dẫn lúc trước của Diệp Thu mà bắt đầu tự mình vận chuyển Chu Thiên.
Khi thấy tu vi của tiểu Linh Lung đang phi tốc tăng lên, Lâm Thanh Trúc đứng bên cạnh cảm thấy rất kinh ngạc, miệng của nàng ngập ngừng, khắp khuôn mặt đều là vẻ chấn kinh.
"Cái này. . . Tiểu sư muội có thiên phú cũng quá biến thái đi!”
Lúc này mới qua mấy phút mà tu vi của tiểu Linh Lung cũng đã đạt tới Trúc Cơ tam phẩm, so với Lâm Thanh Trúc trước đây còn biến thái hơn nhiều.
Trước đây Lâm Thanh Trúc trong một ngày chỉ tăng tối đa được một phẩm, vậy mà tiểu Linh Lung lại trực tiếp tăng lên ba phẩm.
Nhưng như thế vẫn chưa xong, vì bảo dược bên trong Càn Khôn Đỉnh vẫn còn chưa bị tiểu Linh Lung hấp thu sạch sẽ, nàng vẫn đang không ngừng hấp thu nó.
Loại tốc độ tăng lên kinh khủng này để cho Lâm Thanh Trúc sinh ra một tia cảm giác nguy cơ.
Nàng thân là đại sư tỷ thì cũng không thể để cho các sư muội vượt qua, nếu không về sau nàng còn bảo hộ các sư muội như thế nào?
Sắc mặt Lâm Thanh Trúc nghiêm túc lên, nàng chào Diệp Thu một tiếng rồi liền trở về phòng bế quan tu luyện.
Lâm Thanh Trúc đã bị trễ nải mấy ngày tu hành nên cần mau chóng bù lại.
"A. . . Đau quá. . ."
Bên trong Càn Khôn Đỉnh, tiểu Linh Lung kiên trì chừng một canh giờ thì rốt cục đã không chịu nổi.
Nàng gào thảm một tiếng rồi từ trong đỉnh nhảy ra ngoài, chạy loạn khắp hoa viên.
Diệp Thu nhìn xem tiểu Linh Lung chạy nhảy chật vật mà cũng không có ngăn cản. Đến khi nàng chạy mệt thì trực tiếp nằm trên mặt đất, bộ dáng cái gì cũng mặc kệ.
Diệp Thu đi tới và cẩn thận tra xét một phen, giờ phút này tu vi của tiểu Linh Lung đã tiến vào Trúc Cơ ngũ phẩm. Tốc độ tăng lên này thật sự có chút hù dọa Diệp Thu.
Phải biết lúc này nàng chỉ mới bắt đầu tu luyện, nếu như sau này nàng lại hấp thu bảo dược có cấp bậc cao hơn, vậy chỉ sợ sẽ còn muốn kinh người hơn nữa.
Tiểu Linh Lung vô lực mở mắt ra, nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Sư tôn, hiện tại đệ tử đã có thể vô địch cùng thế hệ chưa?"
Nàng mở miệng nói ra câu nói đầu tiên thì khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, hắn cũng không biết rõ vì sao nàng lại quá để ý cái danh xưng này như vậy.
"Ừm, hiện tại vẫn còn sớm mmột chút, ngươi muốn vô địch cùng thế hệ nào có dễ dàng như vậy."
"Linh Lung, ngươi cần minh bạch câu nói thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Nếu ngươi muốn vô địch thiên hạ thì ngươi cần phải cố gắng nhiều hơn nữa."
Tiểu Linh Lung nghỉ ngơi một hồi, rồi một lần nữa đứng lên, vỗ rơi bùn đất trên người, mang bộ dáng mười phần nhiệt tình.
"Vâng, sư tôn, đệ tử biết rồi, đệ tử có thể."
Sau khi nói xong, tiểu Linh Lung lại nhảy vào bên trong Càn Khôn Đỉnh để tiếp tục hấp thu lực lượng của bảo dược.
Diệp Thu mỉm cười thầm nghĩ, đứa nhỏ này nhất định có thể làm được!