Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 337 - Chương 337 - Không Hề Liên Quan Đến Ta!

Chương 337 - Không Hề Liên Quan Đến Ta!
Chương 337 - Không Hề Liên Quan Đến Ta!

【 Đinh. . . Túc chủ tặng cho đồ đệ một gốc Linh Khê Thảo, phát động bạo kích trả về. 】

【 Phải chăng mở ra? 】

Tới rồi!

Diệp Thu lộ ra một nụ cười mang ý vị thâm trường, thản nhiên nói: "Mở!"

【 Chúc mừng túc chủ phát động nghìn lần bạo kích, thu được một gốc bảo dược Tiên Thiên, Hoàng Tam Rễ. 】

"Vãi nồi! Tiên Thiên sao? Ách, chỉ là bảo dược thôi mà!"

Diệp Thu nghe lầm nên tưởng rằng là linh dược Tiên Thiên. Sau khi tỉnh táo lại hắn liền thất vọng một trận, nhưng nói tóm lại cũng không tệ lắm.

Cái gốc Hoàng Tam Rễ này mặc dù không có đạt tới cấp bậc linh dược Tiên Thiên, nhưng chí ít tên của nó còn mang theo hai chữ Tiên Thiên, như vậy phẩm chất của nó căn bản không phải linh dược bình thường có thể so sánh được.

Nếu dùng Hoàng Tam Rễ để Trúc Cơ thì hiệu quả không thể tốt hơn.

Xem ra ta muốn hai đạo đồng tu cuối cùng cũng có thể thực hiện.

Sau khi trả về kết thúc, Diệp Thu chậm rãi đi đến bên người tiểu Linh Lung, cẩn thận quan sát biến hóa của nàng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một mảnh dược thủy đen như mực bên trong Càn Khôn Đỉnh đã trở nên trong suốt thấy đáy. Hiển nhiên dược lực của nó đã bị nàng hấp thu toàn bộ. Thời khắc này tu vi của tiểu Linh Lung cũng đã đạt tới mức kinh người là Trúc Cơ cửu phẩm.

"Tía má ơi! Không hổ là Linh Lung Đại Đế a! Nàng quá kinh khủng đi!"

Diệp Thu hít sâu một hơi, cẩn thận cảm thụ lực lượng của nàng, vậy mà đã đạt đến mười vạn cân.

"Ha ha ha. . . Không tệ, không tệ! Không hổ là đồ nhi của ta! Nàng quá mạnh!"

"Mười vạn cân! Lão tử tại độ tuổi này còn đang nghịch bùn nha!"

Diệp Thu mừng thầm trong lòng, mặt ngoài lại dị thường bình tĩnh nói: "Tốt, đi ra đi!"

Tiểu Linh Lung nghe thấy mình có thể đi ra thì lập tức nhảy ra khỏi Càn Khôn Đỉnh.

Nhưng nàng vừa nhảy thì liền lên cao hơn mười mét, làm cho nàng giật nảy mình.

"Oa, ta hiện tại lợi hại như vậy sao?"

Tiểu Linh Lung ra sức vung quyền, một trận quyền phong bay ra, một tảng đá xa xa trong nháy mắt đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Tiểu Linh Lung nhìn thấy vậy thì há cái miệng thật to, hết sức kinh ngạc.

Nàng cũng rất thông minh nên chưởng khống mười phần thành thạo đối với lực lượng bản thân, thu phóng rất tự nhiên.

Cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể mình, tiểu Linh Lung kích động chạy đến trước mặt Diệp Thu, vui vẻ nói: "Quá tốt rồi! Sư tôn, đệ tử rốt cục đã có thể vô địch cùng thế hệ! Đệ tử có thể cảm giác được hiện tại nếu như gặp lại tiểu tử thối Dương Bất Bại kia thì một quyền của đệ tử cũng có thể đánh hắn đến mẹ hắn cũng không nhận ra! Sư tôn hãy mang đệ tử đi tìm hắn, đệ tử muốn làm gỏi hắn!"

Nhìn xem tiểu Linh Lung kích động như vậy mà Diệp Thu cảm thấy đau đầu, tỏ ra nghiêm túc nói: "Linh Lung, không được phép nháo sự! Dương Bất Bại có ra sao thì hắn cũng là sư huynh của ngươi, Bổ Thiên giáo chúng ta có môn quy không được phép sát hại đồng môn! Về sau loại lời nói này ngươi không được phép lại nói ra, nếu không sư tôn sẽ muốn phạt ngươi đấy!"

Tiểu Linh Lung nghe vậy thì lập tức giật nảy mình, ủy khuất nói: "Vâng, sư tôn, đệ tử sai rồi... Nhưng mà đánh một cái cũng không được sao?”

“Đồng môn luận bàn chỉ cần không thương tổn đến tính mệnh là được!" Diệp Thu mang ý vị thâm trường nói.

Nghe vậy Tiểu Linh Lung lập tức lại kích động hỏi: "Thật sao? Đệ tử vẫn có thể đánh hắn ư?"

Diệp Thu cười tà ác một tiếng, nói: "Đương nhiên có thể! Nhưng mà ngươi đánh tiểu gia hỏa Dương Bất Bại kia cũng không có ý nghĩa gì! Linh Lung, người của Tử Hà phong chúng ta nếu muốn đánh thì liền đánh người mạnh nhất, ta thấy Tề Hạo của Tàng Kiếm phong rất không tệ! Gia hỏa này đã bị đại sư tỷ của ngươi đánh bại một lần, cho nên ngươi phải tu luyện thật tốt để tranh thủ trong tương lai cũng đánh bại hắn một lần. Ngươi cảm thấy thế nào?"

Diệp Thu ít nhiều có chút ý tứ lừa gạt trẻ con, tiểu Linh Lung nghe xong lập tức cảm thấy hứng thú, trực tiếp cam đoan: "Đệ tử đã rõ! Sư tôn, đệ tử nhất định sẽ tu luyện thật tốt để đánh bại Tề Hạo và sẽ đánh hắn mỗi ngày, gặp một lần liền đánh một lần!"

Tiểu Linh Lung giơ lên nắm tay nhỏ, lộ ra nụ cười hưng phấn.

Nàng nghe thấy đại sư tỷ đều đã đánh bại người gọi là Tề Hạo kia thì nàng sao có thể bỏ lỡ được, vì nàng cũng muốn đánh bại hắn một lần.

Trông thấy mình thành công dụ khị trẻ em, trong lòng Diệp Thu cười tà ác một tiếng.

Xin lỗi Tề sư huynh, vị đồ nhi này của ta có chút hiếu chiến mà ta cũng không quản được nàng, ta chỉ có thể mượn khuôn mặt Tề sư điệt của ngươi để cho nàng buông ta đánh một trận.

Lúc này tại Tàng Kiếm phong, Tề Hạo đang tu luyện thì bỗng nhiên hắt xì hơi một cái, từ trong trạng thái tu luyện tỉnh lại.

Hắn cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, có một dự cảm bất tường.

"Kì quái, tại sao tinh thần của ta bỗng nhiên có chút không tập trung, chẳng lẽ gần nhất ta tu luyện xảy ra hiện vấn đề?" Tề Hạo lẩm bẩm trong miệng.

Hắn không nghĩ ra tại vì sao mà chỉ cảm thấy phía sau lưng có cảm giác phát lạnh.

Nhưng vì không nghĩ ra và hắn thân là Đại sư huynh của Tàng Kiếm phong thì hắn có thể có chuyện gì?

"Tốt!"

Nhìn xem tiểu Linh Lung kích động như vậy, Diệp Thu bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi, nhưng hắn vẫn rất chờ mong trong tương lai khi Tề Hạo bị tiểu nha đầu này đánh thì hắn sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Aiii, đây cũng không phải là ta cố ý sai sử nàng, mà chính nàng muốn đánh ngươi a! Chuyện này không hề liên quan đến ta!

Bình Luận (0)
Comment