Tiểu Linh Lung một lần nữa trở lại Càn Khôn Đỉnh, trong nháy mắt đã bị nóng đến sắc mặt đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, diện mục rất dữ tợn.
Khuôn mặt nhỏ của nàng lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, điên cuồng cắn vào biên giới Càn Khôn đỉnh, cố nén thống khổ, tiếp tục chống đỡ.
Diệp Thu luôn thời thời khắc khắc chú ý tình huống của tiểu Linh Lung, chậm rãi nói ra: "Không nên chống cự, toàn lực hấp thu."
Tiểu Linh Lung nghe được nhắc nhở mà vội vàng bắt đầu vận hành phương thức vận công Diệp Thu đã dạy nàng ngày hôm qua để bắt đầu điên cuồng hấp thu.
Thân thể nho nhỏ của nàng chịu đựng xung kích to lớn, bỗng nhiên trong thân thể nàng chậm rãi hiện ra một cái Ấn ký Liên Hoa.
Trông thấy một màn này, Diệp Thu nhướng mày và lập tức minh bạch cái gì.
Lâm Thanh Trúc cũng là trong lòng run lên, không biết nàng đang tự hỏi cái gì.
Ấn ký Liên Hoa kia vừa xuất hiện, thân thể của tiểu Linh Lung liền bắt đầu điên cuồng hấp thu lực lượng của bảo dược. Không đến một lát, nàng đã đem hơn phân nửa lực lượng của bảo dược hấp thu.
Mà tại thời khắc này, thân thể của nàng cũng dần dần lộ ra một tầng sương trắng bao trùm cả người nàng.
Diệp Thu run lên, trong lòng kinh hỉ vạn phần nhìn xem sự biến hóa trước mắt.
Không biết đi qua bao lâu, sương trắng bên ngoài làn da của tiểu Linh Lung dần dần tan đi, từ bên trong lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, tinh xảo không tì vết.
Mái tóc nàng đen nhánh, dần dần trở nên nhu thuận, rất có vài phần Tiên nhân chi tư.
Lúc này lại xem xét, Diệp Thu cùng Lâm Thanh Trúc liền hoảng sợ một trận.
Hai người phảng phất như trông thấy tại bên trong hư vô Hỗn Độn có một vị nữ tử phong hoa tuyệt đại đang ngồi một mình, tự do tự tại.
"Cái này. . ."
"Sư tôn, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Lâm Thanh Trúc kinh ngạc một cái, vội vàng hỏi.
Chỉ thấy nữ tử tại bên trong Hỗn Độn kia, mở ta hai mắt, Lâm Thanh Trúc trong lòng run lên, lại có chút thất thần.
Từ trong hào quang thánh khiết hoàn mỹ kia, thân ảnh kia dần dần ảm đạm, trở nên mơ hồ. Chỉ có thể lờ mờ trông thấy một bộ áo trắng, tóc dài phất phới, đứng thẳng trong Thiên Uyên, nhìn chăm chú vào thương khung.
Lâm Thanh Trúc tại giờ khắc này đã triệt để minh bạch cái gì. Đó là sự tồn tại mà nàng không cách nào nhìn thẳng, nếu không có Diệp Thu bên cạnh, chỉ sợ vừa rồi nàng đã thụ thương.
Trong lòng Lâm Thanh Trúc tất nhiên vẫn còn một trận sợ hãi, cả quãng đời sau đều lưu lại cảm giác.
Nàng quay đầu nhìn chăm chú vào tiểu Linh Lung, trong lòng cực kỳ chấn động nói: "Không nghĩ tới tiểu sư muội lại từng có địa vị kinh khủng như thế, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi."
Ánh mắt Lâm Thanh Trúc si ngốc nhìn xem tiểu lo li khả ái trong đỉnh kia mà trong lòng thầm than.
Nàng nào có thể nghĩ đến, cô né nhu thuận đáng yêu này từng là một sự tồn tại khủng bố như thế!
Diệp Thu quay đầu trấn an Lâm Thanh Trúc, hắn rót vào trong cơ thể nàng một đạo chân khí, điều hòa sự ảnh hưởng do vừa rồi bị kinh hãi gây ra, sau đó nói: "Đồ nhi, chuyện hôm nay không thể truyền ra ngoài, ngươi hiểu chưa?"
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, trịnh trọng nói ra: "Đệ tử hiểu."
"Ừm, tốt, ngươi đi về trước đi." Diệp Thu xoay người đưa lưng về phía Lâm Thanh Trúc, nhìn chăm chú vào một mảnh hư vô kia, nói.
Lâm Thanh Trúc nhìn Diệp Thu thật sâu một chút rồi quay người rời đi.
Giờ phút này, trong lòng Diệp Thu hết sức kích động, nhưng biểu lộ vẫn là lạnh nhạt như nước, nhìn chăm chú vào bóng lưng bên trong hỗn độn.
"Ha ha ha, chân thân của Linh Lung đây sao? Quả nhiên giống như ta suy đoán trước đó!"
Hết thảy phỏng đoán của hắn lúc trước cơ hồ đều đã được xác minh, nội tâm Diệp Thu dần dần điên cuồng.
Ta thật sự rất chờ mong, một ngày kia khi Linh Lung khôi phục chân thân thì nàng sẽ có sự biến hóa như thế nào?
"Ừm, nàng càng ngày càng có ý tứ!"
Lúc này, tại bên trong Càn Khôn Đỉnh, thân thể tiểu Linh Lung bỗng nhiên run lên.
Trong chốc lát, một cỗ lực lượng kinh người tỏa ra, tựa hồ muốn xông ra khỏi đỉnh.
Diệp Thu đưa tay ra trấn áp nó, không đến một lát, khuôn mặt nhỏ của tiểu Linh Lung lại đỏ bừng lên, toàn thân cũng lại bốc lên sương trắng.
Nàng đang toàn lực hấp thu và tu vi của nàng cũng đã bắt đầu phi tốc tăng lên, nhất cử đột phá Huyền Chỉ cảnh rồi một đường tăng vọt.
Tốc độ tăng tiến này để cho Diệp Thu nhìn xem mà giật mình.
Có thể là do thân thể nàng đã phá vỡ phong ấn, cho nên cảnh giới đã tăng lên không bị khống chế, trong nháy mắt liền kéo đến Huyền Chỉ cửu phẩm.
Nhưng vẫn còn chưa kết thúc, tại một khắc tiểu Linh Lung đạt đến Huyền Chỉ cửu phẩm, nàng cơ hồ không có bất luận cái bình cảnh gì mà phi thường thuận lợi tiến vào Thiên Tướng cảnh. Lực lượng nhục thân của nàng cũng trong nháy mắt kéo đến trăm vạn cân cực hạn.
"Tía má ơi, nàng đang muốn nghịch thiên sao?" Diệp Thu trực tiếp chấn kinh, mà trong lòng cũng rất vui mừng.
Không hổ là đồ nhi của ta, nàng có Đại Đế chi tư a!
Xem ra đồng dạng là Thiên Tướng cảnh nhưng cũng đã không phải là đối thủ của nàng!
Nếu như nàng lại tu luyện một chút thủ đoạn công kích cường đại, vậy nàng tuyệt đối có thể vượt cảnh chiến đấu.
Nhưng mà khả năng này có chút khó, bởi vì Linh Lung Đại Đế không biết chữ, cho nên bí pháp cường đại nàng khẳng định là không học được!