Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 340 - Chương 340 - Lòng Người Hiểm Ác

Chương 340 - Lòng Người Hiểm Ác
Chương 340 - Lòng Người Hiểm Ác

Tiểu Linh Lung hưng phấn chạy đến Diệp Thu bên người, nhu thuận hô lên: "Sư tôn, nhóm chúng ta hôm nay muốn làm gì?"

Diệp Thu cười đáp: "Ngâm mình trong bồn tắm. Hôm nay vi sư sẽ chuẩn bị cho ngươi mãnh dược, chỉ cần ngươi hấp thu nó thì vi sư liền để cho ngươi điên cuồng chơi hai ngày."

Hôm nay hắn chuẩn bị bảo dược cũng không là thuốc bình thường. Nếu như tiểu Linh Lung có thể hấp thu, nói không chừng nàng sẽ nhất cử đạt tới Thiên Tướng cảnh.

Hai ngày liền đạt tới Thiên Tướng cảnh sao? Chuyện này nghe quá cường điệu quá, nhưng đối với tiểu Linh Lung mà nói tuyệt đối không khoa trương, vì nàng chính là đại năng chuyển thế, trên thân mang theo nhân quả, lại có được tiên thể, tiềm lực vô tận.

Cho nên Diệp Thu mới cân nhắc tại giai đoạn đầu kích phát tất cả tiềm lực của nàng. Chỉ có như vậy con đường tiếp theo của nàng mới có thể đi được càng thông thuận.

Dù sao luyện thể không giống với Luyện Khí, độ khó của nó thực sự quá lớn. Nếu như không sử dụng mãnh dược thì căn bản không có cách nào triệt để kích phát tiềm lực và đánh ổn căn cơ, vậy về sau tu luyện sẽ trở nên vô cùng chậm chạp.

Đây chính là điểm khác nhau của hai đạo. Một đạo tại giai đoạn trước tu luyện rất nhanh, hậu kỳ rất chậm. Còn một đạo tại giai đoạn trước tu luyện rất chậm chạp, nhưng hậu kỳ một khi đốn ngộ thì liền có thể phi thăng tại chỗ.

Tiểu Linh Lung phải đi theo con đường luyện thể này cũng là chuyện bất đắc dĩ, nếu như hậu kỳ nàng có thể học chữ thành công thì có lẽ có thể cân nhắc hai đạo đồng tu.

Dù sao tiểu Linh Lung có Tiên thể cường đại chèo chống, vậy chuyện này đối với nàng mà nói căn bản không thành vấn đề.

Nghe xong lời nói hấp thu hết bảo dược thì liền có thể quậy suốt hai ngày, tiểu Linh Lung lập tức kích động hỏi: "Thật sao sư tôn, ngài sẽ không gạt đệ tử chứ?"

Diệp Thu gõ cái đầu nhỏ của nàng một cái, nói: "Vi sư có khi nào lừa ngươi không? Mau vào đi, chỉ cần ngươi hấp thu sạch sẽ bảo dược thì vi sư cam đoan nói được làm được!"

"Vâng. . ." Tiểu Linh Lung xắn lên tay áo, chuẩn bị làm một vố lớn.

Không phải chỉ là một cái đỉnh bảo dược thôi sao, cũng không phải là ta chưa từng hút qua, nhìn ta hút khô nó đi!

Nhìn xem dáng vẻ mười phần tự tin của tiểu Linh Lung, Diệp Thu nở nụ cười tà ác.

Ngươi cứ cười đi, một hồi nữa ngươi sẽ phải khóc thôi!

Bên trong phương thuốc kia Diệp Thu đã bỏ vào một gốc linh dược cực phẩm, trong đó càng là pha tạp rất nhiều loại bảo dược và linh dược.

Một gốc thuốc dẫn kia đã đem tất cả dược thảo đều dung hợp lại, khiến cho dược thủy trở nên vô cùng nóng rực.

Chỉ gặp tiểu Linh Lung nhẹ nhàng nhảy một cái đã nhảy vào bên trong Càn Khôn Đỉnh. Một giây sau nàng lập tức nhảy ra.

"Nóng quá! Nóng quá!" Tiểu Linh Lung hô hào lên và trực tiếp nhảy xuống cái ao trong vườn hoa, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, diện mục vô cùng dữ tợn.

Lâm Thanh Trúc thấy vậy mà đau lòng một trận. Nàng không nghĩ tới luyện thể vậy mà thống khổ như thế, trong lòng sợ hãi không thôi.

Còn tốt là ta biết chữ, nếu không ta sẽ giống như tiểu Linh Lung mà bị bỏng đến đỏ rực như heo quay!

Ngẫm lại mà nàng cảm thấy lạnh sống lưng, luyện thể thật là đáng sợ.

Quả nhiên biết đọc sách vẫn là có chỗ tốt, cổ nhân thật sự không có lừa ta!

Một hồi sau, tiểu Linh Lung rốt cục trở lại, hai mắt nàng đỏ bừng, vẻ mặt tội nghiệp nhìn xem Diệp Thu hỏi: "Sư tôn. . . Ta có thể không luyện được không?"

Nhìn xem khóe mắt tiểu Linh Lung mang theo nước mắt, dáng vẻ tội nghiệp, Diệp Thu tỏ ra thất lạc, nói: "Ừm, ngươi không muốn luyện cũng được thôi."

Sau đó hắn thở dài nói: "Aiii. . . Thật là đáng tiếc, cái xưng hào vô địch cùng thế hệ kia không có duyên với ngươi rồi."

"Phụt. . ." Nghe đến đó, Lâm Thanh Trúc nhịn không được mà cười ra tiếng, nàng ý thức được chính mình đường đột nên cũng kịp thời dừng lại, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Sư tôn cũng quá xấu xa đi, lại dùng loại phương thức này để lừa gạt trẻ con.

Quả nhiên câu nói kia của Diệp Thu đã trực tiếp kích thích tiểu Linh Lung. Chỉ một câu này hắn liền nắm chắc tâm nàng.

"Không muốn, xưng hào vô địch cùng thế hệ là của ta, ai cũng đoạt không được!" Tiểu Linh Lung tức giận hô lên, sau đó tiến lại gần Càn Khôn Đỉnh.

Khi nàng sờ lên Càn Khôn Đỉnh, một cảm giác nóng rực truyền đến, trong lòng nàng liền e ngại một trận.

Nhưng lúc nghĩ đến mình sắp khó giữ được xưng hào vô địch cùng thế hệ, tiểu Linh Lung cũng không lo được gì nhiều mà khẽ cắn môi rồi trực tiếp nhảy vào.

Nhìn xem tiểu Linh Lung nhảy vào trong Càn Khôn Đỉnh nóng rực kia mà Lâm Thanh Trúc chỉ biết lắc đầu.

Quả nhiên tiểu nha đầu này vẫn là tuổi còn quá nhỏ, không biết lòng người hiểm ác a!

Nàng quá dễ bị lừa!

Bình Luận (0)
Comment