Diệp Thu cẩn thận cảm thụ sự biến hóa của thân mình, lẩm bẩm nói: "Ừm, vẫn còn chưa đủ, xem ra hôm nay ta cần gia tăng cường độ cho dược hiệu."
Nghĩ tới đây, Diệp Thu cười tà ác một tiếng, chậm rãi đi ra Càn Thanh điện.
Lúc này, bầu trời vừa mới nổi lên một trận ánh nắng, Lâm Thanh Trúc đang ngồi yên lặng tu hành một mình ở vườn hoa bên cạnh Bàn Đào Thụ.
Diệp Thu dạo bước đi đến, nhìn xem nàng áo trắng như tuyết, dung nhan chim sa cá lặn mà mỉm cười nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Thanh Trúc."
Lâm Thanh Trúc chậm rãi tỉnh lại, khi phát hiện Diệp Thu đã đến trước mặt nàng liền vội vàng đứng lên hành lễ.
"Sư tôn. . ."
Diệp Thu nhẹ gật đầu, đưa tay tra xét tình huống của thân thể nàng mà vui mừng cười nói: "Vô Cự tam phẩm, căn cơ rất ổn, không tệ."
Vị đại đồ đệ này vẫn luôn rất cố gắng, Diệp Thu mười phần yên tâm.
Hắn chầm chậm nói ra: "Còn một tháng nữa chính là Đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn, Thanh Trúc, ngươi thân là đại đệ tử của Tử Hà phong chúng ta, nên ngươi phải làm gương cho các sư muội, không thể hoang phế việc tu hành."
Lâm Thanh Trúc trịnh trọng nhẹ gật đầu, trong nội tâm nàng đã biết rõ nên làm như thế nào.
Sư tôn đối với nàng ân trọng như núi, vô luận như thế nào nàng đều sẽ không làm mất mặt Tử Hà phong hay để cho sư tôn cảm thấy thất vọng.
Những vị được gọi là thiên chi kiêu tử kia Lâm Thanh Trúc đại khái đều đã gặp, trong đó mấy vị mạnh nhất chính là Hạc Vô Song, Phù Dao. Nàng có niềm tin tuyệt đối có thể đánh bại bọn họ.
"Sư tôn, ngài yên tâm đi, trong lòng Thanh Trúc đã hiểu rõ, đệ tử sẽ không để cho sư tôn thất vọng đâu." Lâm Thanh Trúc nghiêm túc nói ra.
Nhìn xem nàng kiên cường như vậy, Diệp Thu nhẹ nhàng sửa sang lại mái tóc cho nàng, lau đi giọt sương trên trán nàng khẽ nói: "Ừm, vi sư vẫn luôn rất yên tâm về ngươi, nhưng ngươi cũng không thể kiêu ngạo. Bầu trời rộng lớn, không chỗ nào không có kẻ mạnh. Thế giới mà ngươi đang thấy cũng chỉ là một góc của băng sơn mà thôi. Đông Hoang này không có đơn giản ngươi tưởng tượng, nó ẩn giấu tại chỗ sâu các thế gia đại tộc, danh sơn thánh địa nhiều vô số kể, những nơi đó có kỳ tài ngút trời càng là nhiều đếm không hết. Đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn lần này là một trong các thịnh hội lớn nhất tại Đông Hoang chúng ta. Đến lúc đó ngươi liền có thể chân chính kiến thức được thế nào mới gọi là thiên chi kiêu tử."
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nàng chưa hề kiêu ngạo qua, vì nàng biết rõ luận về tư chất thì nàng chênh lệch rất xa so với những vị được gọi là thiên tài kia, nhưng nàng cũng rõ ràng, luận về vận khí thì bọn họ căn bản sánh không nổi nàng. Bởi vì nàng có một vị sư tôn đối với nàng phi thường tốt, đây chính là ưu thế lớn nhất của nàng.
"Được rồi, ngươi đi gọi Linh Lung tới đây." Đi vào trong hoa viên, Diệp Thu quay đầu nói với Lâm Thanh Trúc một câu, rồi lại bắt đầu điều phối phương thuốc mới.
Hắn muốn tại thời gian ngắn nhất đem tu vi Luyện Thể kéo đến ngang bằng tu vi Luyện Khí, do đó hắn cần thu hoạch tài nguyên từ trên thân tiểu Linh Lung.
Bởi vì Lâm Thanh Trúc chỉ chuyên tâm về kiếm đạo, cho nên nàng căn bản không cảm thấy hứng thú đối với luyện thể.
Còn Triệu Uyển Nhi thì đã có Hồng Liên Nghiệp Hỏa là sát chiêu mạnh nhất của mình. Nếu như nàng có thể đem nó tu luyện tới cảnh giới tối cao, và đồng thời lĩnh ngộ ra ảo diệu bên trong, vậy nàng sẽ có cơ hội xung kích thần kỹ, do đó nàng càng không khả năng đi luyện thể. Cho nên Diệp Thu chỉ có thể đem ý nghĩ đặt ở trên thân Linh Lung Đại Đế không biết chữ kia.
Hai đạo đồng tu tất nhiên là rất tốt, nhưng nếu như không có thiên phú tư chất cường đại để chèo chống, vậy căn bản là không cách nào thực hiện được.
Hai nàng kia cũng không cần cân nhắc chuyện này, về phần tiểu Linh Lung thì ngược lại là có thể, chỉ tiếc là nàng không biết chữ.
"A. . ." Không đến một hồi, tiểu Linh Lung ngáp dài một cái, mười phần buồn ngủ mà lười biếng bị Lâm Thanh Trúc dắt ra.
"Sư tỷ làm gì mà dậy sớm vậy, người ta còn chưa ngủ đủ mà?" Nàng vừa đi vừa oán giận hỏi.
Tiểu Linh Lung ngày hôm qua đã chơi quá nhiều cho nên hôm nay có chút hư nhược.
Lâm Thanh Trúc không còn gì để nói, tiểu nha đầu này ngày hôm qua còn rất điên cuồng, giày vò nàng đến nửa đêm mệt không chịu được, hôm nay ngược lại rất yên tĩnh, chết sống đều không chịu dậy.
Lâm Thanh Trúc kiên nhẫn giải thích: "Tiểu sư muội, sáng sớm chính là thời điểm linh lực dồi dào nhất, triều khí phồn thịnh, mà chúng ta là người tu đạo thì sao có thể ham muốn ngủ nướng, không muốn phát triển được chứ? Không phải ngươi muốn vô địch cùng thế hệ sao, vậy ngươi phải giữ vững tinh thần cho sư tỷ."
Nghe thấy câu vô địch cùng thế hệ mà hai mắt tiểu Linh Lung lập tức tỏa sáng, vẻ mặt điên cuồng, trong nháy mắt liền lên tinh thần, cười nói: "Hì hì, được, Linh Lung muốn vô địch cùng thế hệ!"