Đợi sau khi tất cả linh dược đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Thu nhẹ nhàng đẩy ra tay phải, Càn Khôn Đỉnh trong đại điện trong nháy mắt đã bắt đầu xoay tròn.
Càn Khôn Đỉnh xoay tròn một vòng dọc theo đại điện, sau đó nó chậm rãi trôi lơ lửng ở trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu cũng không có tu luyện hỏa thuật, cho nên trên thân hắn không có hỏa nguyên, nhưng vấn đề này không lớn.
Diệp Thu lấy lực lượng cường đại của Chí Tôn cảnh hậu kỳ là đã đủ để chèo chống việc luyện chế của bất luận loại đan dược nào.
Diệp Thu phát động Càn Khôn Vô Cực Thủ, trong nháy mắt đã đánh ra mấy chưởng, lực lượng cường đại đập cho Càn Khôn Đỉnh rung động từng trận.
Chỉ trong chốc lát, Càn Khôn Đỉnh đã trở nên nóng rực, bốc lên một đám khói trắng.
"Chính là thời điểm này. Khóe miệng Diệp Thu có chút giương lên nói.
Hắn vung lên tay trái, trong nháy mắt liền có mấy loại linh dược bay vào trong đỉnh. Sau đó hắn vỗ ngang tay phải một cái, Càn Khôn Đỉnh lại bắt đầu xoay tròn.
Dưới sự thiêu đốt của lực lượng cường đại như là Cửu U chi hỏa, đám linh dược trong đỉnh đã dần dần hòa tan, dược tính của chúng cũng đã triệt để bay hơi lên.
Gặp thời điểm không sai biệt lắm, Diệp Thu trực tiếp ném gốc Tiên Thiên linh dược kia vào trong Càn Khôn Đỉnh.
Trong nháy mắt, một cỗ khói trắng chậm rãi từ trong đỉnh xông ra.
Một tiếng nổ vang lên, Diệp Thu kinh ngạc một cái và coi là mình đã thất bại.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Càn Khôn Đỉnh bỗng nhiên lắng xuống, Tiên Thiên linh dược trong đỉnh đã hòa làm một thể cùng với dược thủy trước đó.
Hai mắt Diệp Thu liền tỏa sáng, lần nữa thi triển Càn Khôn Vô Cực Thủ.
Dưới sự thúc dục của Càn Khôn Vô Cực Thủ, Càn Khôn Đỉnh bắt đầu chậm chạp bay lượn.
Sau khi xoay tròn bốn mươi chín vòng, tại đỉnh chóp tràn ngập khói trắng của Càn Khôn Đỉnh bỗng nhiên bay ra hơn mười viên đan dược.
"Ta thành công rồi sao?" Diệp Thu lập tức giật mình, đưa tay bắt lấy hơn mười viên đan dược kia.
Hắn cẩn thận tra xét một phen phẩm chất của đám Tiên Thiên Đại Hoàn đan này mà trong lòng cực kỳ chấn động.
"Vãi lồng! Là cực phẩm a!"
Diệp Thu rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới mình lần thứ nhất luyện đan mà đã trực tiếp kéo căng phẩm giai.
Cái hiệu quả kinh người này thật sự để cho Diệp Thu có chút chấn kinh.
Lần luyện chế đan dược này có khoảng chừng hơn mười khỏa đạt tới cực phẩm, số còn lại có phẩm chất kém hơn một chút. Nhưng cái thành tích này đã đủ xuất sắc để cho Diệp Thu kinh ngạc không thôi.
"He he he, không tệ, không tệ! Không hổ là Tiên Thiên Đạo Thể! Quá thơm đi!"
Cái thiên phú và năng lực lĩnh ngộ kinh người này để cho chính Diệp Thu cũng phải giật nảy mình, trong lòng hắn mừng rỡ như điên.
Diệp Thu chậm rãi thu vào Tiên Thiên Đại Hoàn đan.
Về phẩm chất cực phẩm thì hết thảy có mười bảy viên, còn lại ít nhiều đều có chút tàn thứ, nhưng vấn đề không lớn, vì về sau hắn khẳng định cũng sẽ dùng tới chúng.
Sau khi đã cất kỹ này đồ vật này, Diệp Thu lập tức tâm tình mỹ mãn.
Hắn quay đầu chuẩn bị lại nhiều luyện tập một hồi, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào náo động.
"Diệp Thu, ngươi đi ra đây cho lão tử."
Âm thanh lớn giọng này mang theo tràn ngập lửa giận từ xa xa truyền đến, Diệp Thu lập tức bị hù cho giật mình.
Hắn tranh thủ thu lại Càn Khôn Đỉnh rồi đẩy cửa ra xem xét.
Chỉ gặp Dương Vô Địch đang mang vẻ mặt tức giận, bên cạnh hắn còn đứng một thằng nhóc mặt sưng chù dù giống như đầu heo.
Đó chính là con trai của Dương Vô Địch, Dương Bất Bại.
Trông thấy một màn này, Diệp Thu lập tức minh bạch cái gì mà khóe miệng liền giật một cái.
"Dương sư huynh, đây là như thế nào? Ai đã đem sư điệt đánh thành cái dạng này?"
"Kẻ này cũng quá ác đi, đánh cho cha nó cũng không nhận ra nó luôn!"
Diệp Thu mang bộ dáng biết rõ mà còn cố hỏi.
Hắn ân cần hỏi han và sờ lên khuôn mặt nhỏ của Dương Bất Bại, nói: "Nói cho sư thúc biết là ai đánh ngươi xem nào, sư thúc sẽ báo thù cho ngươi!"
"Hu hu hu. . ."
Dương Bất Bại lúc này chỉ còn có thể khóc, vì hắn nào dám nói ra tiểu Linh Lung. Hắn khóc đến tê tâm liệt phế, nào có nửa điểm phong phạm của cha hắn.
Dương Vô Địch lúc này đã sắc mặt âm trầm, mười phần nổi nóng, nói: "Diệp sư đệ, ngươi cũng không cần phải giả bộ hồ đồ! Đồ đệ của ngươi đã đánh con trai ta thành dạng này, nếu như hôm nay ngươi không cho ta một cái thuyết pháp, vậy sau khi ta trở về làm sao có thể bàn giao cùng với mẹ hắn?"
Dương Vô Địch càng nói càng tức giận, nếu không phải hắn đánh không lại Diệp Thu thì đều đã nghĩ kéo Diệp Thu ra ngoài luyện tay một trận.
Đời này hắn chưa từng bị tức giận kiểu này!