Diệp Thu nghe xong liền mỉm cười, giả bộ hồ đồ nói: "Dương sư huynh, đây chính là ngươi không đúng. Tiểu đồ nhi của ta mới năm tuổi mà Dương sư điệt đã là mười tuổi. Hắn lại trải qua ngươi nhiều năm dốc lòng dạy bảo như vậy, cho nên sức chiến đấu của hắn không phải mạnh kiểu bình thường. Vậy nàng làm sao có thể đánh thắng được hắn?"
Dương Vô Địch nghe vậy mà kém chút tức giận đến thổ huyết.
Đúng a! Con trai ta đã mười tuổi, và người trong cùng thế hệ với hắn rất ít kẻ có thể đánh thắng hắn!
Nhưng vấn đề ở chỗ tiểu đồ đệ kia của ngươi không phải là người!
Vừa rồi Dương Vô Địch đã tự mình đi nhìn tiểu Linh Lung một cái, hắn không tưởng tượng nổi một đứa bé mới năm sáu tuổi mà có thể cầm chùy đánh sập cả một tòa lầu!
Dương Vô Địch đã sống mấy trăm năm nhưng chưa từng thấy qua loại quái vật như vậy.
Học đường tại Thủ phong đã bị tiểu nha đầu kia phá hủy bằng một cái chùy.
Mà cũng may là nàng đã hạ thủ lưu tình, nếu không Dương Vô Địch có thể sẽ không gặp được con trai mình nữa.
Trầm mặt một hồi, Dương Vô Địch có chút khổ sở.
Một đôi sư đồ này người lớn không thể trêu vào mà con em cũng biến thái. Hắn chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào trong bụng mà nhẫn nhịn.
"Khóc cái gì khóc? Ngươi chỉ biết khóc thôi sao? Ngươi thật là không có tiền đồ! Ta bảo ngươi chớ có trêu chọc tiểu nha đầu kia, thế mà ngươi còn đi trêu chọc nàng." Dương Vô Địch chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng Dương Bất Bại một câu, sau đó tỏ ra vô cùng khó xử, ủy khuất nói: "Diệp sư đệ à, ngươi cũng biết rõ tình huống của sư huynh mà. Nếu cứ như vậy trở về thì sư huynh làm sao bàn giao cùng mẹ hắn? Ta mặc kệ! Dù sao nếu ngươi hôm nay không cho ta một cái công đạo thì ta liền ở lì chỗ này không đi."
Dương Vô Địch biết mình đánh không lại Diệp Thu, cho nên dứt khoát chơi xỏ lá.
Dù sao cũng là đồ đệ của Diệp Thu đánh người, vậy hắn muốn nhìn xem Diệp Thu xử lý thế nào?
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, dở khóc dở cười.
Hắn nào có thể nghĩ tới, Dương Vô Địch ở bên ngoài táo bạo như sấm, tính như liệt hỏa, vậy mà lại sợ vợ như thế.
Diệp Thu nhìn xem Dương Bất Bại bị đánh thành đầu heo mà sửng sốt một cái.
Hắn chợt nhớ tới chính mình vừa mới luyện chế ra Tiên Thiên Đại Hoàn đan mà lập tức nhếch miệng lên, lộ ra nụ cười mang ý vị thâm trường.
Diệp Thu suy đi nghĩ lại, từ bên trong ngọc trữ vật lấy ra một viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan tàn thứ phẩm, hắn muốn thí nghiệm xem hiệu quả của nó.
"Ừm, Dương sư huynh, ngươi nói đúng, ta thực sự rất có lỗi! Vị tiểu đồ nhi này của ta có tính tình ngang bướng nên đã gây ra đại họa, nàng đã đánh Dương sư điệt thành cái dạng này làm cho ta cũng thấy khó chịu! Như vậy đi, chỗ ta có một viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan, để cho Dương sư điệt ăn cũng coi như là ta chịu nhận lỗi."
Diệp Thu cố ý làm ra bộ dáng thịt đau khi lấy ra Tiên Thiên Đại Hoàn đan.
Dương Vô Địch xem xét một chút thì nội tâm lập tức run lên.
Ánh mắt hắn ngơ ngác nhìn xem Tiên Thiên Đại Hoàn đan trong tay Diệp Thu.
"Vãi chưởng! Tiên Thiên linh đan! Cái này… cái này… cái này. . ."
Ta nghe nói tên này xuất thủ xa xỉ, nhưng không nghĩ tới hắn thật sự xa xỉ như vậy, vừa ra tay chính là Tiên Thiên linh đan a!
Dương Vô Địch mang vẻ mặt không dám tin mà nhìn xem Tiên Thiên Đại Hoàn đan tàn thứ phẩm, trong lòng hắn đã triệt để chấn động.
Dương Vô Địch đột nhiên cảm giác được con trai mình nhận lấy một trận đánh này để có thể đổi về một viên Tiên Thiên linh dược là rất đáng giá. Nếu như nó lại có thể chịu đánh thêm mấy lần nữa thì liền tốt.
"Ha ha ha, Diệp sư đệ làm cái gì vậy, chúng ta là sư huynh đệ nhiều năm, đồ đệ của ngươi cũng chính là đồ đệ của ta, đôi bên cãi nhau ầm ĩ không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"Ngươi không cần tốn kém như vậy đâu, đừng vì bọn tiểu bối có mâu thuẫn nho nhỏ mà làm lãng phí cái Tiên Thiên Đại Hoàn đan này."
Dương Vô Địch mang bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, mười phần khách khí mà nói ra. Đồng thời hắn cũng lặng lẽ meo meo nhận lấy Tiên Thiên Đại Hoàn đan tàn thứu phẩm.
Biểu tình này làm cho Diệp Thu cũng đều nhìn mà kinh ngạc.
Nếu ai không biết thì sẽ thật sự cho rằng huynh đệ bọn hắn rất có thâm tình.
Con mẹ nó! Trừ ngươi ra thì không còn ai có thể là vua màn ảnh!
Ngoài miệng ngươi nói không muốn nhưng hành động lại hết sức cấp tốc, ngươi sợ ta đổi ý sao?
Diệp Thu âm thầm tán dương: "Lợi hại, quá lợi hại! Ta tại thời điểm nào mới có thể không muốn mặt giống như ngươi đây?"
【 Đinh, túc chủ tặng cho Dương Vô Địch một viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan, phát động bạo kích trả về. 】
【 Phải chăng mở ra? 】
Âm thanh này vừa xuất hiện, trong lòng Diệp Thu lập tức run lên, lộ ra nụ cười vui mừng.
Quả nhiên dùng đồ vật trả về để luyện chế thành đan dược mới là có thể tránh né bug mà phát động trả về!
Diệp Thu cuối cùng cũng yên tâm. Vừa rồi hắn chỉ là đột nhiên nghĩ đến vấn đề này nên muốn dùng Dương Bất Bại để thí nghiệm một phen, không nghĩ tới lại thật sự thành công.
Viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan tàn thứ phẩm này đã sử dụng linh dược do hệ thống trả về để luyện chế thành.
Theo lý thuyết mà nói, đồ vật do hệ thống trả về sẽ không thể phát động trả về. Thế nhưng nếu đã dung chúng để luyện chế thành đan dược thì đã là hai cái khái niệm khác.
Có thể nói đây là một cái bug, hơn nữa nhìn xem ý tứ của hệ thống thì dường như đã chấp nhận cái bug này.
"He he he, không tệ, ta lại phát hiện một con đường tắt để dỗ trẻ con rồi." Diệp Thu âm thầm cười nói.