Diệp Thu yên lặng nói ra: "Mở ra trả về."
【 Chúc mừng túc chủ phát động nghìn lần bạo kích, thu được một viên ngụy tiên đan: Hồi Hoàn đan. 】
"A… Tiên đan sao?"
Diệp Thu lập tức hít sâu một hơi, vừa bug một cái mà đã trực tiếp mở ra tiên đan rồi ư?
Chỉ tiếc là không có phát động vạn lần trả về, nếu không Diệp Thu lại có thể thu hoạch được một viên Hoàn Hồn đan tiên phẩm chân chính.
Đó chính là tiên đan cải tử hồi sinh, ngụy tiên đan Hồi Hoàn đan này so ra thật sự không đáng chú ý.
Nhưng mà có thể trả về một viên ngụy tiên đan thì Diệp Thu cũng đã rất thỏa mãn.
Dược hiệu của nó mạnh hơn gấp nghìn lần so với Tiên Thiên linh dược, nuốt vào một viên thì trong nháy mắt liền đầy máu đầy linh lực, sức chiến đấu lập tức đạt tới đỉnh phong. Có thể nói đây là thần khí giết người phóng hỏa rất thiết yếu.
Tuy nội tâm dậy sóng nhưng mặt ngoài Diệp Thu vẫn mười phần bình tĩnh, phảng phất như cái gì cũng không có phát sinh. Hắn yên lặng đem viên ngụy tiên đan này thu vào bên trong ngọc bội.
Phía bên kia, Dương Vô Địch sau khi nhận lấy Tiên Thiên Đại Hoàn đan thì trong lòng hết sức kích động. Nhìn biểu lộ của hắn giống như không muốn cho Dương Bất Bại ăn vậy.
Diệp Thu buồn cười hỏi: "Dương sư huynh, tại sao ngươi còn không cho Dương sư điệt ăn đan dược?"
Dương Vô Địch chột dạ một trận.
Nói đùa cái gì chứ? Đây là Tiên Thiên Đại Hoàn đan a!
Thằng nhóc này chỉ chịu chút tổn thương ấy thì chỉ cần tùy tiện ăn đan dược khôi phục là đủ rồi, cần gì phải ăn loại đan dược trân quý như này? Nếu để cho nó ăn thì thật sự quá lãng phí!
Viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan này ta đạt được không dễ a, sao lại có thể cứ qua loa cho nó ăn như vậy được?
Dương Vô Địch đã có tính toán trong lòng, coi như trở về nhà hắn chịu một trận đánh đập từ con cọp cái thì cũng đáng giá.
Bây giờ chính là thời điểm tốt để lão tử đột phá tu vi, cho nên ta rất cần cái đồ chơi này để đề thăng một ít thực lực, ta so với thằng nhóc này càng cần hơn.
Nghĩ tới đây, Dương Vô Địch lập tức thay đổi sắc mặt, biểu lộ chân thành nói ra: "Người trẻ tuổi nhận nhiều thương thế thì về sau mới có chỗ tốt. Ta muốn để cho thằng nhóc này hấp thụ sự giáo huấn hôm nay, để nó nhớ kỹ cảm giác đau đớn đó, miễn cho nó về sau sẽ gây ra chuyện thị phi. Viên ngọc thô không mài thì không thể sáng. Hảo ý của Diệp sư đệ ta xin tâm lĩnh. Nếu như không có sự tình gì khác thì ta xin dẫn nó trở về trước."
Dương Vô Địch mang bộ dáng rất đại nghĩa lẫm nhiên. Hắn đến một câu cũng không đề cập tới sự tình yên lặng thu lấy Tiên Thiên Đại Hoàn đan vừa rồi. Người ta không biết thì còn tưởng rằng hắn không muốn nhận.
Gia hỏa này được!
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, nhưng cũng không có làm khó Dương Vô Địch. Hắn chỉ tiếc không thể nhìn thấy viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan tàn thứ phẩm kia có chỗ gì kỳ diệu.
Nhưng cũng không sao, dù gì trong tay Diệp Thu vẫn còn có rất nhiều đan dược, quay đầu lại hắn sẽ tìm những người khác để thử nghiệm một chút.
Dương Vô Địch trước khi đi còn nói thêm: "Đúng rồi Diệp sư đệ, ngươi có rảnh rỗi thì hãy đi tới Thủ phong nhìn một cái đi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì vị tiểu đồ đệ kia của ngươi cũng đã sắp phá hủy đến Ngọc Thanh điện rồi đó."
"Cái gì?!!" Diệp Thu vừa chuẩn bị để cho Lâm Thanh Trúc đi đón tiểu Linh Lung trở về, ngay lập tức liền bị câu nói này của Dương Vô Địch kinh sợ đến chảy mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng.
Tiểu nha đầu này mạnh như vậy sao?
Nàng đã sắp phá hủy cả Ngọc Thanh điện rồi ư?
"Tía má ơi! Nếu ta không đến đó thì đoán chừng chưởng giáo sư huynh sẽ tìm tới cửa a!"
Diệp Thu nơi nào còn dám ở lại, trong nháy mắt hắn liền hướng về phía Thủ phong mà bay đi.
Tiểu nha đầu chết tiệt kia thật sự là không có chút nào để cho người ta bớt lo mà!
Ta vốn cho rằng lần này nàng sẽ triệt để thay đổi mà nghiêm túc đọc sách. Ai có thể ngờ lần này nàng lại gây ra đại họa còn dọa người hơn so với lần trước.
Diệp Thu thi triển ra Côn Bằng Bảo Thuật, không đến một cái chớp mắt hắn đã đi tới học đường tại Thủ phong.
Nhìn xem mặt đất là một mảnh bừa bộn, học đường đã hóa thành một vùng phế tích, Diệp Thu liền bụm mặt, không đành lòng nhìn thẳng.
Quá thảm đi!
Cả một tòa lầu cao như thế mà đều bị tiểu nha đầu kia đánh sập, biến thành một mảnh hỗn độn!
Nếu để cho Mạnh Thiên Chính biết được chuyện này thì ông ta sẽ tìm ta mà liều mạng mất!
Diệp Thu ngẫm lại liền có cảm giác nghĩ mà sợ.
Hắn nhìn xem xung quanh một cái, bắt gặp cách đó không xa truyền đến động tĩnh mà vội vàng đi tới thăm dò.
Tại nơi đó, bên trong đám người có một tiểu lo li trên vai khiêng một cái chùy còn lớn hơn so với nàng đang toét miệng cười và nhìn xem đám đệ tử của Thủ phong.
"Các ngươi cùng lên đi, ta muốn đánh mười tên!"