Bởi vì nơi này có động tĩnh thực sự quá lớn, cho nên thủ tọa và đệ tử của các sơn mạch còn lại đều tiến đến, muốn nhìn xem một chút đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi bọn hắn trông thấy một tiểu lo li chỉ mới năm sáu tuổi mà có thể đánh sập một tòa lầu cao thì lập tức mơ hồ.
Đây là con em nhà ai mà lại dữ dội như thế?
"Trời đất! Thật không thể tin nổi! Nàng còn nhỏ tuổi như vậy mà sức chiến đấu lại bưu hãn như thế sao?"
"Bảy tám đệ tử của Thủ phong thay nhau mà lên vậy mà đều không thể đánh bại nàng! Nàng cũng quá mãnh liệt đi!"
"Thanh chùy trong tay nàng phải nặng khoảng chừng trăm vạn cân a! Con mẹ nó, nàng làm sao có thể? Các ngươi hãy nói cho ta biết nàng làm sao có thể?"
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt bối rối, không dám tin một màn trước mắt mình.
Chỉ thấy tiểu lo li kia từng bước một đi về phía Ngọc Thanh điện, bọn hắn cũng chỉ có thể chậm rãi bước lui về sau.
Trong đám người, Tề Hạo yên lặng đứng ở một bên nhìn xem, sau khi trông thấy hết thảy trong lòng hắn liền cảm thán một trận.
"Aiii, hiện tại những đứa nhỏ đều mạnh như vậy sao?"
"Nhớ lại năm xưa ta cũng là học sinh nổi danh của Bổ Thiên giáo, nhưng so với thế hệ hôm nay thì. . ."
"Aiii, một lời khó nói hết a. . ."
Tề Hạo thở dài một tiếng, dần dần cũng đoán được thân phận của tiểu Linh Lung.
Nàng chính là tiểu đệ tử mới nhập môn của Tử Hà phong mà phụ thân hắn đã nhắc tới.
Nếu như không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy nàng, vậy hắn còn chưa tin tiểu nha đầu này dữ dội như thế.
Tiểu Linh Lung đi một hồi thì bỗng nhiên dừng lại bước chân, không biết nàng nghĩ tới điều gì mà quay đầu hướng về đám người hỏi: "Ai tên là Tề Hạo?"
Vừa dứt lời, thanh chùy trong tay đột nhiên bị đập xuống đất, tạo ra một cái hố nhỏ.
Tiểu Linh Lung khí định thần nhàn nhìn về phía mọi người.
Lời này vừa nói ra, Tề Hạo đang đứng xa xa ăn dưa thì bỗng nhiên trong lòng run lên, có cảm giác phía sau lưng phát lạnh.
"Vãi chưởng!"
"Tại. . . tại sao nàng lại đột nhiên gọi tên ta?"
"Là ta sao?"
"Nàng. . . vì ta mà tới ư?"
Tề Hạo cũng không biết mình đã tại thời điểm nào đắc tội tiểu nha đầu này, để cho nàng vừa tời thì liền gọi tên hắn.
Tiểu Linh Lung vừa hô lên cái tên Tề Hạo về sau, đám người hết sức ăn ý mà cùng nhau quay đầu nhìn về phía Tề Hạo.
Gặp tất cả mọi người đều quay đầu nhìn mình, Tề Hạo âm thầm run lên, rồi cũng đi theo bọn hắn mà quay đầu lại.
Nhưng khi hắn phát hiện đằng sau lưng mình đã không có người thì lập tức hoảng hốt.
Xong ta rồi!
Tề Hạo lại quay đầu xác nhận một chút, phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn mình thì liền dứt khoát hung ác hô to: "Ai tên là Tề Hạo?"
Hô xong hắn lại quay đầu, nhún vai, nói: "Xem ra nơi này không có người tên là Tề Hạo. Tiểu muội muội, ngươi tìm Tề Hạo làm cái gì?"
Tề Hạo mặt không đỏ tim không đập rộn, chững chạc đàng hoàng phủ nhận thân phận của mình.
Tại thời điểm này còn muốn mặt mũi gì nữa chứ?
Hắn vốn đến đây để xem trò vui, chứ cũng không muốn bị cuốn vào.
Cũng không phải hắn đánh không lại tiểu Linh Lung, mà chủ yếu là do tiểu nha đầu này chính là đồ đệ của Diệp Thu, do đó hắn không dám động nàng.
Đừng nói là Tề hạo không dám, mà ngay cả cha hắn tới đây thì cũng không dám động nàng.
Tề Hạo dứt khoát hung ác coi như chính mình không biết cái gì.
Gặp ở đây không có Tề Hạo, tiểu Linh Lung không khỏi có chút thất vọng.
Nàng cũng không có quên ngày hôm qua sư tôn đã nói với nàng rằng phải đánh Tề Hạo của Tàng Kiếm phong tơi bời.
Miệng nhỏ của nàng lầm bầm vài câu rồi tức giận nói ra: "Ta muốn đánh hắn."
Tề Hạo nghe xong mà lập tức tâm lạnh.
Con mẹ nó! Lão tử cũng không đắc tội ngươi thì tại sao ngươi lại muốn đánh ta?
Đây là người ngồi trong nhà nhưng họa từ trên trời rơi xuống ư?
Vãi thật!
Tiểu Linh Lung không biết lại nghĩ tới cái gì mà nhìn về phía Tề Hạo, cười hì hì hỏi: "Ngươi có biết Tàng Kiếm phong ở nơi nào không? Nếu có thì ngươi có thể mang ta tới đó được chứ?"
Tề Hạo liền vội vàng lắc đầu, nói: "Ừm, ta cũng không biết. Tiểu sư muội, ngươi vẫn là chớ đi tới Tàng Kiếm phong, vì ta nghe nói ở đó có quái vật ăn thịt người rất đáng sợ. Ngươi tuyệt đối đừng đi."
"Thật sao?" Nghe thấy có quái vật ăn thịt người thì tiểu Linh Lung lập tức hưng phấn hơn.
Đám người gặp Tề Hạo mang bộ dáng sợ hãi mà trong lòng cảm thấy buồn cười.
Từ khi nào mà đường đường là Đại sư huynh của Tàng Kiếm phong mà cũng biến thành một kẻ hèn mọn như thế?
"Ha ha ha. . . Khó được a khó được a! Đại sư huynh không ai bì nổi của Tàng Kiếm phong vậy mà hôm nay lại trở nên sợ như thế sao?"
Đám người cười to một trận, có người nói với tiểu Linh Lung: "Tiểu sư muội, cái Ngọc Thanh điện này không có gì tốt để phá hủy đâu, nếu được thì sư huynh sẽ mang ngươi tới Tàng Kiếm phong nhé? Trên Tàng Kiếm phong có một cái Kiếm Các phi thường đặc biệt, bên trong chứa vô số bảo kiếm đếm không hết. Nếu ngươi phá hủy nó thì nhóm chúng ta liền tin ngươi thật sự có bản lĩnh."
Lời này vừa nói ra, Tề Hạo lập tức đen mặt lại.
Tiểu Linh Lung nghe xong thì lại càng thêm hưng phấn, la lên: "Tốt tốt, mau dẫn ta tới Tàng Kiếm phong đi."
Tề Hạo liền giật mình, nhìn xem người vừa nói kia mà trong lòng trở nên hung ác.
Nếu ngươi đã bất nghĩa thì cũng đừng trách ta bất nhân!