Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 355 - Chương 355 - Hố Người

Chương 355 - Hố Người
Chương 355 - Hố Người

"Bái kiến Diệp sư thúc."

Đám người cùng nhau hành lễ với Diệp Thu.

Diệp Thu không giống với Từ trưởng lão, hắn thân là thủ tọa của một mạch, lại có thực lực cường đại, nên sẽ có quyền uy nhất định, do đó mọi người ở đây không dám không hành lễ với hắn.

Diệp Thu nhẹ gật đầu, cũng không nói chuyện mà quay người nhìn về phía tiểu Linh Lung.

Chuyện lúc trước hết thảy chân tướng hắn đã nghe rõ ràng.

Nàng quá tài giỏi đi!

"Linh Lung!" Diệp Thu biểu lộ nghiêm túc hô lên.

Tiểu Linh Lung liền bị hù cho rụt đầu một cái, trốn đến sau lưng của hắn không dám nói lời nào.

Rất nhanh sau đó, Mạnh Thiên Chính cũng vội vàng đi tới hiện trường, nhìn xem nơi này là một tòa phế tích mà sắc mặt tối sầm.

Tiểu nha đầu này quả nhiên như ta sở liệu, nàng thật là giỏi giang a!

Một tòa nhà lớn như thế mà nàng có thể trực tiếp phá hủy!

Mạnh Thiên Chính dạo bước đi tới, đám người vội vàng cúi đầu hành lễ, ông ta cũng không có tâm tình đáp lại mà đi tới trước mặt Diệp Thu, khóe miệng giật một cái, nói: "Diệp sư đệ, ngươi thật đúng là luôn tìm việc cho sư huynh hoạt động a."

"Ha ha ha, chưởng giáo sư huynh, ta thực sự rất có lỗi, cái tòa này cứ để Tử Hà phong của ta đền bù thiệt hại." Diệp Thu cũng là nhịn không được mà cười ra tiếng, nói.

Không hổ là bảo bối đồ nhi của ta! Nàng quá mạnh đi!

Ngay cả Mạnh Thiên Chính cũng đều đen mặt, mang bộ dáng hoài nghi nhân sinh.

Diệp Thu bỗng nhiên có cảm giác vui thích, thoải mái.

Cũng không phải nói Diệp Thu cố ý nghĩ trả thù Mạnh Thiên Chính, mà hắn chỉ thuần túy xuất hiện ý nghĩ xấu trong lòng. Bởi vì có thể trông thấy Mạnh Thiên Chính xuất hiện vẻ mặt này quả thật rất khó được.

Mạnh Thiên Chính mang vẻ mặt buồn bực nhìn xem tiểu Linh Lung đang dung ánh mắt vô tội nhìn ông ta.

Nếu như ông ta so đo chuyện này với nàng thì sẽ biến thành kẻ khi dễ trẻ nhỏ rồi.

Mạnh Thiên Chính khoát tay áo, nói: "Được rồi, chút chuyện nhỏ này cũng không nhọc đến Diệp sư đệ quan tâm. Số tiền nhỏ ấy Thủ phong của ta vẫn bỏ ra được."

Ông ta chỉ cảm thấy tê cả da đầu, còn may là ông ta đã có dự kiến trước nên liền mang đi trước đám con em của các trưởng lão tại Thủ phong, nếu không bọn chúng cũng sẽ gặp nạn.

Diệp Thu đang muốn nói cái gì thì Từ trưởng lão mang bộ mặt đầy nước mắt nước mũi đi tới.

Bên ngoài vừa vặn rơi xuống một trận mưa to, Từ trưởng lão khóc đến tê tâm liệt phế, đau lòng nhức óc không thôi.

"Diệp sư đệ à, ngươi mau dẫn đứa nhỏ này trở về đi, ta thật sự không dạy được nàng."

"Ngươi hãy coi như thương ta mà tha cho ta một mạng đi, trái tim nhỏ của ta chịu không nổi loại đả kích này đâu. Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa mà."

Từ trưởng lão nước mắt tuôn rơi đầy mặt, ông ta cũng đã triệt để kinh sợ mà ngay lập tức từ trong ngực lấy ra các bảo vật mà lúc trước Diệp Thu đã đưa cho ông ta rồi tiếp tục nói: "Diệp sư đệ, số bảo bối của ngươi sư huynh vô phúc tiêu thụ. Ngươi thu hồi chúng về đi, ta sẽ coi như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Có thể chứ?"

Diệp Thu liền xấu hổ một trận, nhìn xem Từ trưởng lão đưa tới đồ vật mà không có thu lại.

Hắn quay đầu nhìn xem tiểu Linh Lung đang mang ánh mắt vô tội một chút, cảm thấy vừa bực mình mà vừa buồn cười.

Xem ra chuyện đọc sách của Linh Lung Đại Đế lần này lại thất bại rồi.

Diệp Thu chậm rãi nói: "Sư huynh, mấy đồ vật này cứ coi như là tiền đền bù cho ngươi đi. Ta thực sự rất có lỗi khi đã tạo thành phiền toái lớn như vậy cho ngươi, trong lòng ta cũng rất không đành lòng. Về phần chuyện đi học của Linh Lung nhà ta thì cứ coi như đã xong đi."

Nghe được Diệp Thu nói vậy, trong lòng Từ trưởng lão cuối cùng cũng có chút an ủi.

Đầu năm nay làm công không dễ dàng a!

Ta chưa từng nghe nói qua đi dạy học mà còn kém chút đem cái mạng già của mình góp đi vào!

Từ trưởng lão xem như đã triệt để kinh sợ.

Diệp Thu còn muốn nói cái gì thì góc áo đã bị tiểu Linh Lung nắm chặt một cái. Hắn cúi đầu xem xét thì thấy nàng đầy vẻ vô tội nói: "Sư tôn, đệ tử không được đọc sách nữa sao?"

Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, vội vàng an ủi nàng: "Đương nhiên là có! Trở về núi vi sư sẽ chuyên môn mời cho ngươi một vị lão sư dạy kèm lên núi để dạy ngươi đọc sách viết chữ. Như vậy có được hay không?"

Tiểu Linh Lung suy nghĩ, nói: "Thế thì đệ tử còn có bạn bè chơi đùa cùng nhau không?"

Diệp Thu lập tức nghẹn lơi. Ngươi còn dám đòi chơi đùa nữa sao? Nếu ngươi lại chơi đùa thì kế tiếp có phải ngươi sẽ hủy đi cả Tử Hà phong rồi không?

Diệp Thu cũng không muốn thấy cảnh Tử Hà phong vừa mới xây xong đạo trường thì liền bị tiểu nha đầu này phá hủy.

Lúc này hắn bỗng nhiên nhìn thấy Tề Hạo đứng trong đám người mà lập tức toát ra một cái ý nghĩ.

"Ừm, được rồi, hôm nào vi sư sẽ mang ngươi lên Tàng Kiếm phong, bởi vì tiểu đồng bọn dưới trướng Tề sư bá của ngươi là rất nhiều, ta sẽ để cho bọn hắn chơi với ngươi có được hay không?"

Lời này vừa nói ra, Tề Hạo lập tức run lên trong lòng.

Vãi lồng! Diệp sư thúc đừng có hố người như thế chứ?

Xong xong! Ta đã bị ghi nhớ rồi!

Tề Hạo đều đã tâm lạnh. Lúc đầu hắn đến đây là để xem trò vui, nhưng kết quả chỉ trong chớp mắt mà nhân vật chính liền biến thành chính hắn.

Bình Luận (0)
Comment