Sau khi Diệp Thu rời đi, Mạnh Thiên Chính rốt cục cũng không kềm được.
"Về sau nếu tiểu nha đầu kia lại đến đây thì phải nhìn chằm chằm nàng cho ta, một khắc cũng không thể thư giãn, đặc biệt là này Ngọc Thanh điện này ngàn vạn không thể để cho nàng tới gần."
Mạnh Thiên Chính nghiêm túc dặn dò, chúng đệ tử sau lưng hắn vội vàng đáp lại.
"Chúng đệ tử minh bạch, nhất định sẽ giám sát nàng chặt nàng."
Mạnh Thiên Chính quay đầu nhìn thoáng qua Từ trưởng lão, sau đó lắc đầu nói: "Từ sư đệ, ngươi yên tâm đi, trở về ta sẽ gọi người giúp ngươi xây lại học đường, để cho ngươi tiếp tục dạy học."
Từ trưởng lão nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nội tâm cảm kích một trận, trong lòng đã triệt để sợ hãi.
Lần sau vô luận Diệp Thu lại cho ông ta pháp bảo gì thì một trận đều không nhận tiểu Linh Lung vào học đường.
Lúc này, Diệp Thu cùng tiểu Linh Lung đã một lần nữa trở lại Tử Hà phong.
Hai vị đệ tử tiến lên chào đón, Lâm Thanh Trúc nghi ngờ hỏi: "Sư tôn, không phải hôm nay ngài để cho đệ tử đi đón tiểu sư muội sao?"
Nàng vừa tu luyện xong và đang chuẩn bị lên Thủ phong đòn về tiểu Linh Lung, nhưng liền nhìn thấy Diệp Thu dẫn người trở về mà không khỏi hiếu kì.
Diệp Thu lắc đầu, nói: "Không cần, về sau các ngươi đều không cần đón nàng nữa."
"A. . ."
Hai nàng không hiểu gì hết. Tiểu sư muội lại náo ra đại sự gì rồi ư?
Chỉ nghe Diệp Thu giải thích: "Nàng đã phá hủy học đường, cho nên Từ sư bá của các ngươi đã khóc lóc hô hào để cho ta mang nàng rời đi, bởi vì ông ta không muốn dạy nàng nữa."
Lời này vừa nói ra, Lâm Thanh Trúc cũng không còn gì để nói, Triệu Uyển Nhi thì chỉ biết cười khổ.
Tiểu nha đầu này quả nhiên yên tĩnh không được mấy phút thì lại bắt đầu gây ra sóng gió.
Lần trước còn tốt khi nàng chỉ đánh mấy đứa nhóc, nhưng lần này nàng lại trực tiếp hủy đi học đường.
Triệu Uyển Nhi nhẹ nhàng đi tới bên người tiểu Linh Lung, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, buồn cười nói ra: "Tiểu sư muội, tại sao ngươi có thể hủy đi học đường của người ta chứ, như vậy là không đúng đâu. Về sau ngươi không thể làm như vậy nữa biết chưa?"
"Ừm, ta biết rồi. . ." Tiểu Linh Lung đáp ứng cho có, còn về phần sau này nàng có còn hủy đi học đường nữa hay không thì chính nàng cũng không biết rõ.
"Tốt, tất cả đều trở về tu luyện đi, để chuẩn bị cho đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn một tháng sau." Diệp Thu mở miệng nói ra, sau đó quay người đi vào Càn Thanh điện để tiếp tục nghiên cứu luyện đan thuật.
Tiểu Linh Lung thì bị hai vị sư tỷ mang đi. Sau khi trải qua chuyện này, tiếp xuống một tháng Bổ Thiên giáo đều mười phần bình tĩnh, cơ bản không có náo ra cái đại sự gì.
…
Một tháng sau, cửa chính của Càn Thanh điện chậm rãi mở ra, Diệp Thu từ bên trong đi ra.
Hôm nay chính là thời gian diễn ra đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn.
Một luồng gió mát thổi qua, trên đại điện của Tử Hà phong tràn ngập một tầng Vân Hà màu tím.
Quay đầu lại nhìn, phía chân trời đang tấp nập bay qua mấy đạo thân ảnh, bọn họ đều hướng về một cái phương hướng mà bay đi, thình lình tạo ra một bộ Tiên gia thánh địa chi cảnh, làm cho người ta không khỏi đắm chìm trong đó.
"Sư tôn."
Lúc này, phía dưới truyền đến một giọng nói thanh thúy, Lâm Thanh Trúc mang theo tiểu Linh Lung và Triệu Uyển Nhi đến đây tập hợp.
Nhìn các nàng đã hoàn thành trận địa sẵn sàng đón đánh quân địch, đã thu hồi tâm tư chơi đùa lúc trước, tựa như đã làm tốt chuẩn bị.
Trận luận đạo tại Vân Đỉnh sơn này chính là thịnh hội lớn nhất Đông Hoang, có liên quan đến việc Tử Hà phong có thể thành danh hay không, các nàng có thể vì sư môn mà tranh đoạt vinh dự hay chăng?
Vừa rồi Diệp Thu đã trông thấy có không ít đệ tử của Thủ phong dẫn đầu xuất phát, Liễu Thanh Phong cũng đã trở về Thủ phong vào ngày hôm qua.
Tiểu tử này cũng không chịu thua kém, trải qua một tháng khổ tu ngộ đạo phía dưới Bàn Đào Thụ, hắn vậy mà đã đem tu vi kéo đến Vô Cự cửu phẩm.
Diệp Thu cũng không biết rõ hắn là thế nào làm được, có lẽ là do Mạnh Thiên Chính đã ban cho hắn linh quả, linh dược lợi hại gì đó, rồi lại mượn nhờ hiệu quả phụ trợ tu luyện cường đại của Bàn Đào Thụ mà tu vi phi tốc bạo tăng.
Tốc độ tăng lên này của Liễu Thanh Phong ngay cả Diệp Thu cũng đều giật mình. Nói thế nào hắn cũng là người thừa kế chức vị chưởng giáo, do đó điểm tài nguyên ấy Mạnh Thiên Chính vẫn có thể bỏ ra được.
Tuy nhiên sau khi Diệp Thu nhìn thấy các đồ nhi của mình cũng đã có đại đột phá thì trong lòng hắn lập tức thoải mái hơn.