Lúc này, tại một tòa đại sơn lớn nhất Đông Hoang, trông nó như là chống trời chi trụ, dựng đứng tại khu vực trung tâm của Thập Vạn đại sơn.
Dưới chân núi người đông nghìn nghịt, vô cùng náo nhiệt.
Nơi này chính là Vân Đỉnh sơn, trong truyền thuyết đây là một tòa đại sơn đã tồn tại từ lúc thiên địa sơ khai, nó tựa như là nền móng của Đông Hoang, truyền thừa vạn cổ tuế nguyệt.
Trên đỉnh núi có một cái quảng trường to lớn trưng bày rất nhiều tượng đá, đó chính là tượng đá của những vị đã đoạt giải nhất ở đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn.
Theo càng ngày càng nhiều người đi tới nơi này, hiện trường trở nên cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
Tại lúc Vân Đỉnh sơn chưa mở ra, đám người chỉ có thể đứng tại chân núi nhìn xem tòa đại sơn hùng vĩ này mà cảm thán không thôi.
"Các ngươi nói xem năm nay sẽ có mặt vị cường giả tuyệt thế kia trổ hết tài năng tranh đoạt vị trí đầu bảng từ bên trong ngàn vạn người tham gia luận đạo hay không?"
"Không biết rõ! Ta cảm thấy vị Thiên Chi Thánh Tử Hạc Vô Song kia có cơ hội lớn hơn một chút!"
"Không không không! Các ngươi đừng quên, một tháng trước vị Dao Trì tiên tử kia tựa hồ đã kế thừa truyền thừa của thánh địa Dao Trì, thực lực của nàng đã đột nhiên tăng mạnh, ta cảm thấy nàng có cơ hội lớn nhất!"
"Ha ha ha. . . Dao Trì tiên tử tất nhiên rất lợi hại, nhưng ta cảm thấy vị nữ đệ tử của Kiếm Tiên càng mạnh hơn."
Lời này vừa nói ra, đám người càng thêm nghị luận ầm ĩ.
Trước đây, tại yên tĩnh chi địa, rất nhiều người đều thấy được một kiếm kinh thiên kia của Lâm Thanh Trúc, rất có vài phần phong thái kiếm đạo của Diệp Thu.
Luận về kiếm đạo thì trong Tử Hà phong của Bổ Thiên giáo, lịch đại đại đệ tử tựa hồ đều là vạn người không được một vị kiếm đạo kỳ tài.
Năm đó Huyền Thiên đạo nhân một kiếm đoạt giải nhất, kinh diễm một thời đại. Đến thời đại của Diệp Thu mặc dù không có tham dự đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn nhưng mọi người vẫn không có quên xưng hào Bạch Y Kiếm Tiên của hắn.
Diệp Thu mỗi một kiếm đánh ra thanh danh chứ không phải do thổi phồng. Hắn có thể ăn chay nhưng kiếm của hắn cũng không ăn chay.
Đám người thảo luận mười phần kịch liệt.
"Từ lần trước Huyền Thiên đạo nhân của Bổ Thiên giáo đoạt giải nhất về sau liền biến thành một thời đại cô đơn, đã rất ít có cường giả xuất thế để cho người ta phải kinh diễm. Hi vọng lần này có thể xuất hiện một vị thiên kiêu tuyệt thế kinh diễm một thời đại."
Trong lúc bọn hắn đang nghị luận, một đạo ánh sáng nhàn nhạt lướt qua, gió mát chậm rãi thổi tới.
Đám người nhìn lại, chỉ gặp phía trên bầu trời có mấy đạo thân ảnh nhanh chóng lướt qua.
Một vị lão giả tiên phong đạo cốt xuất hiện tại hiện trường.
Vừa trông thấy lão giả kia, tất cả mọi người ở đây đều giật nảy mình.
"Đây. . . Đây chính là vị Chí Tôn cảnh tuyệt đỉnh Tử Dương chân nhân kia của Thiên Trì thánh địa!"
Tử Dương chân nhân vừa hiện thân, hiện trường trong nháy mắt đã bắt đầu oanh động.
Vị lão giả này chính là đối thủ tranh phong Tiên Lộ cùng với Huyền Thiên đạo nhân mấy trăm năm trước.
Ngoại giới đồn rằng ông ta đã đi về cõi tiên, nhưng không ai nghĩ tới ông ta vẫn còn sống.
Ở trước mặt Tử Dương chân nhân, Thông Thiên đạo nhân đều có vẻ hơi câu nệ, cẩn thận nghiêm túc.
Trông thấy Tử Dương chân nhân đến đây thì tất cả mọi người lập tức minh bạch vì sao trước đây Thông Thiên đạo nhân lại dám trực tiếp khiêu khích Thiên Cơ Tử mà không sợ lão ta trả thù.
Bởi vì đã có vị cường giả tuyệt đỉnh này tồn tại thì Bất Lão sơn nào dám đi trêu chọc bọn hắn.
"Ha ha ha, quả nhiên là một thời đại thịnh thế a." Nhìn xem chung quanh từng vị thanh niên tài tuấn, mười phần khí khái hào hùng, mặt mo của Tử Dương chân nhân gạt ra một nụ cười hòa ái dễ gần.
Thông Thiên đạo nhân vội vàng đi đến một bên bàn đá, vỗ sạch tro bụi, nói: "Sư tôn, Vân Đỉnh sơn bây giờ còn chưa mở, ngài nghỉ ngơi trước một chút đi."
"Được." Tử Dương chân nhân cũng không khách khí mà ngồi ở một bên, Thông Thiên đạo nhân chậm rãi rót cho ông ta một chén trà.
Hạc Vô Song không nói một lời, yên lặng đứng tại phía sau.
Bên này, Tử Dương chân nhân đang chậm rãi uống một hớp trà thì nghe bên tai thổi tới một trận gió mà nhướng mày.
Lúc nhìn lại, một vị lão giả tiên phong đạo cốt đã vững vàng ngồi đối diện ông ta.