Triệu Uyển Nhi đứng sau lưng Diệp Thu đưa mắt nhìn Minh Nguyệt rời đi, hiếu kỳ hỏi: "Sư tôn, ngài đã nói cái gì cùng với Minh Nguyệt sư bá mà mặt của nàng lại đỏ lên như vậy?"
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Chuyện của người lớn trẻ con đừng hỏi."
Triệu Uyển Nhi mím môi một cái, có chút buồn bực cúi đầu nhìn ngực mình một chút.
Ta nào có nhỏ a? Vì cái gì sư tôn cứ nói là ta nhỏ? Của sư tỷ rõ ràng còn nhỏ hơn ta mà tại sao ngài không nói nàng?
Triệu Uyển Nhi quay đầu nhìn về phía ngực Lâm Thanh Trúc một chút mà lập tức tìm về sự tự tin.
Tựa như cảm giác được cái gì nên Lâm Thanh Trúc lập tức giật mình một cái. Nàng cảm nhận được một sự tổn thương thật sâu đến từ thế giới này.
Lâm Thanh Trúc cũng cúi đầu nhìn ngực một chút, sau đó lại nhìn về phía tiểu Linh Lung mà trong lòng tự an ủi: Ta. . . Cũng không nhỏ a! Ta thân là một vị kiếm khách, nếu ta gánh vác thêm loại đồ vật này thì sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ xuất kiếm mà thôi!
Sau khi Minh Nguyệt rời đi, Tề Vô Hối đột nhiên cảm giác áp lực có chút lớn, hắn sợ lại nhận phải sự đả kích đến từ Diệp Thu nên vội vàng cáo từ: "Diệp sư đệ, nhóm chúng ta xin phép đi trước một bước, hẹn gặp lại tại Vân Đỉnh sơn."
Nói xong Tề Vô Hối cũng không đợi Diệp Thu đáp lời mà vội vã mang theo đám đệ tử của mình hướng về phía Vân Đỉnh sơn mà bay đi.
Diệp Thu lười nhác so tốc độ cùng với bọn hắn, nếu thật sự muốn so thì nơi này không ai có thể nhanh hơn hắn.
Diệp Thu có thể nhanh đến mức không ai thể tin được, ngay cả một chút cảm giác cũng đều không có mà muốn trực tiếp kết thúc.
Diệp Thu quay đầu nhìn xem Lâm Thanh Trúc hỏi: "Ngươi cảm thấy sao?"
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, nói: "Đệ tử cảm thấy thực lực của bọn hắn đều đã tăng lên không ít. Đặc biệt là tên Tề Hạo kia tựa hồ đã đạt đến cảnh giới Vô Cự thất phẩm. Xem ra Tàng Kiếm phong cũng có không ít tài nguyên tu luyện."
Vừa rồi Lâm Thanh Trúc luôn một mực không nói gì là do nàng đang yên lặng quan sát đám đệ tử của Tàng Kiếm phong.
Tề Hạo thân là Đại sư huynh của Tàng Kiếm phong, cho nên thực lực và thiên phú của hắn khẳng định cũng không tệ. Huống chi Tề Hạo còn là con trai của Tề Vô Hối, do vậy hắn không có khả năng thiếu khuyết tài nguyên tu luyện. Tại thời gian một tháng này Tề Hạo vậy mà đã đạt đến Vô Cự thất phẩm.
"Không chỉ có như thế, sư tỷ Liễu Như Yên của Thiên Thủy phong dường như cũng đã đạt tới Vô Cự lục phẩm, so với Uyển Nhi còn nhiều hơn mười cái tiểu cảnh giới." Lâm Thanh Trúc tiếp tục nói.
Triệu Uyển Nhi nguyên bản cất bước chậm hơn so bọn hắn, tu vi của nàng có thể đuổi theo tới bước này quả thật đã rất không tệ.
Đương nhiên công lao lớn nhất phải quy cho lực lượng cường đại của Bàn Đào Thụ.
Triệu Uyển Nhi một bên nắm tay tiểu Linh Lung, một bên như có điều suy nghĩ, nói: "Cho đến trước mắt người trong thế hệ chúng ta có thể sánh vai cùng với sư tỷ cũng chỉ có Thủ tịch Đại sư huynh mà thôi. Trừ cái đó ra thì tu vi của những người còn lại đều đã sớm bị sư tỷ bỏ lại đằng sau thật xa. Chắc hẳn không bao lâu sư tỷ liền có thể tiến vào Thần Tàng cảnh, chỉ là không biết tại đại hội luận đạo ở Vân Đỉnh sơn lần này sẽ có bao nhiêu cường giả cũng có tu vi đạt tới Vô Cự cửu phẩm?"
Triệu Uyển Nhi có sự lo lắng này cũng không phải là trống rỗng mà tới.
Đông Hoang thế hệ này đã xuất hiện rất nhiều thanh niên kiệt xuất, bày ở ngoài sáng liền có Hạc Vô Song của Thiên Trì, Phù Dao của Dao Trì, Cố Hải Đường của Thư Viện Trục Lộc, cùng với Lục Ngôn của Chí Tôn điện đã bị Lâm Thanh Trúc đánh bại lần trước.
Thực lực của những người này tuyệt đối không thấp, mà lại vận khí cũng sẽ không tệ.
Lâm Thanh Trúc có thể đạt tới cảnh giới này thì khẳng định bọn hắn cũng có thể đạt tới. Nói không chừng còn có người càng kinh khủng hơn mà đã đột phá Thần Tàng cảnh.
Cho nên có thể nói, ngoại trừ đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh của Huyền Thiên đạo nhân năm xưa ra thì lần này chính là lần cạnh tranh kịch liệt nhất.
Không giống với Huyền Thiên đạo nhân lực áp quần hùng trước đây đã dùng thực lực tuyệt đối để nghiền ép tất cả rồi đoạt giải nhất, mà lần này Lâm Thanh Trúc sẽ có áp lực vô cùng to lớn.
Nàng muốn leo lên vị trí đầu bảng nói nghe thì dễ nhưng để làm được lại rất khó. Nàng phân tích phi thường có đạo lý để cho Diệp Thu vui mừng nhẹ gật đầu, nói: "Thanh Trúc, ngươi có cảm thấy áp lực không?"
Lâm Thanh Trúc mang ánh mắt kiên định, nói: "Sư tôn, đệ tử có lòng tin mình tuyệt đối sẽ không thua."
"Tốt!" Diệp Thu cười nhạt một tiếng nói, sau đó hắn nhìn về phía tiểu Linh Lung, nói: "Linh Lung, một lát nữa đến nơi đó ngươi cứ buông tay mà chơi, đừng có chỗ cố kỵ! Nếu xảy ra chuyện thì đã có sư tôn gánh lấy cho ngươi, nhìn kẻ nào khó chịu thì cứ trực tiếp chơi hắn cho ta, hãy quét sạch chướng ngại giúp sư tỷ của ngươi, trợ giúp nàng đăng đỉnh! Ngươi thấy như thế nào?"
Tiểu Linh Lung nghe xong thì lập tức kích động quơ quơ nắm tay nhỏ, thiên chân vô tà nói ra: "Vâng, đệ tử sẽ đánh bại bọn hắn để bảo hộ sư tỷ."
Tiểu Linh Lung nguyên bản không có hứng thú gì thì đã bị lời này của Diệp Thu làm sống lại sự điên cuồng trong lòng.
Tiểu nha đầu này có sức chiến đấu quá bưu hãn, Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi ngay cả một chút cũng không có hoài nghi chiến lực của nàng.
Các nàng không khỏi lo lắng thay cho những người kia có thể bị tiểu Linh Lung dung một chùy đánh nằm không dậy nổi hay không?
Dù sao việc bị một đứa nhỏ năm sáu tuổi đánh ngã mà bị đồn ra ngoài thì sẽ rất tổn thương lòng tự tôn, không còn mặt mũi gặp ai nữa.