Lúc này, Lý Tài Tư đứng bên cạnh Tề Vô Hối mang ánh mắt phức tạp nhìn xem Lâm Thanh Trúc lạnh như băng sương đứng bên cạnh Diệp Thu không nói một lời.
Hắn muốn lên tiếng chào hỏi nàng nhưng lại không dám. Bởi vì từ thời khắc đặt chân lên núi thì bọn hắn dường như đã mỗi người một ngả.
Lâm Thanh Trúc đã từng là người không được coi trọng nhất, nhưng bây giờ nàng đã là sự tồn tại vạn chúng chú mục, là quán quân của thất mạch hội võ. Còn Lý Tài Tư trước đây là người được xem trọng nhất, nhưng bây giờ hắn khó khăn lắm mới đạt tới Thiên Tướng cửu phẩm.
Cho nên có thể nói, có thời điểm vận khí quan trọng hơn xa so với thiên phú.
Lâm Thanh Trúc có vận khí quá tốt khi gặp được một vị sư tôn luôn đối tốt với nàng.
Còn Lý Tài Tư mặc dù đã được Tề Vô Hối bù đắp, nhưng giai đoạn trước xem nhẹ đã hoang phế của hắn mấy tháng thời gian, khiến cho hắn hiện tại vô luận có cố gắng như thế nào thì cũng đều đuổi không kịp bước chân của Lâm Thanh Trúc.
Sau khi cảm nhận được khí tức Chí Tôn cảnh đỉnh phong của Diệp Thu, Tề Vô Hối cũng chúc mừng: "Chúc mừng Diệp sư đệ lại tinh tiến tu vi không ít, bây giờ ngươi đã là sự tồn tại mà sư huynh chỉ có thể ngưỡng vọng."
Diệp Thu mỉm cười nói ra, vì điều hắn muốn chính là loại hiệu quả này: "Đâu có đâu có, ta chỉ tùy tiện tu luyện mà thôi, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới."
Diệp Thu sử dụng lời nói trước đó của Tề Vô Hối để trả lại cho Tề Vô Hối, khóe miệng Tề Vô Hối lập tức giật một cái, trong lòng vô cùng xấu hổ.
Diệp Thu mừng thầm một trận, không biết rõ vì sao mà chỉ cần Tề Vô Hối khó chịu thì hắn liền rất vui vẻ, tựa như hắn khó chịu thì Tề Vô Hối cũng rất vui vẻ vậy.
Hai người bọn hắn đang giả vờ khách sáo thì tiểu Linh Lung bỗng nhiên từ sau lưng Diệp Thu nhô ra cái đầu nhỏ, lặng lẽ meo meo đánh giá đám đệ tử của Tàng Kiếm phong, hỏi: "Trong các ngươi ai gọi là Tề Hạo?"
Tề Hạo đứng bên người Tề Vô Hối bỗng nhiên run lên một chút, mang bộ dáng chưa tỉnh hồn.
Mẹ nó! Lão tử đến một câu cũng đều không nói mà ngươi gọi ta làm cái gì? Ta nằm ngủ cũng trúng đạn sao?
Tề Hạo cũng không biết hắn từ khi nào đã đắc tội tiểu nha đầu này, cứ mỗi lần gặp được nàng thì nàng đều gọi tên hắn và muốn đánh hắn.
Nghe thấy Tề Hạo bị gọi tên thì đám người liền sững sờ và chuẩn bị đẩy ra Tề Hạo.
Tề Vô Hối cũng hiếu kì quay đầu lại nhìn thoáng qua con trai mình, hắn cũng không nghĩ ra Tề Hạo từ khi nào đã đắc tội tiểu nhà đầu này.
Tại thời khắc mấu chốt, mấy đạo thân ảnh diễm lệ đột nhiên xuất hiện ở bên trái không trung. Đó chính là Minh Nguyệt mang theo đám đệ tử của Thiên Thủy phong bay tới.
Trông thấy từng đạo thân ảnh diễm lệ mà đám người lập tức nhìn đến trợn cả mắt lên.
Diệp Thu cũng là lâm vào suy tư khi nhìn xem dáng vóc tuyệt mỹ của Minh Nguyệt.
Nàng mặc một thân áo dài màu xanh nước biển lắc lư theo gió, mái tóc đen nhánh như áo choàng, dung nhan tuyệt mỹ rung động lòng người. Nàng vừa cười một tiếng thì liền khuynh thành khuynh quốc.
Mới một tháng không gặp mà Diệp Thu bỗng nhiên có ảo giác vị tiểu sư tỷ này của hắn giống như lại đẹp lên không ít.
Làn da trắng hơn, dáng người càng thêm tinh tế, tựa như một khối mỹ ngọc, để cho người ta không dời nổi ánh mắt.
Tình cảnh này bỗng nhiên làm cho Diệp Thu muốn ngâm một câu thơ Tĩnh Dạ Tư.
Đầu giường ánh trăng soi.
Đất trắng ngỡ như sương.
Ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt.
Cúi đầu nhớ cố hương.
Minh Nguyệt đi tới trước mặt Diệp Thu, đôi mắt nàng cong cong, trên môi nở một nụ cười tuyệt đẹp.
Chỉ nghe nàng nói ra: "Tề sư huynh, Diệp sư đệ, đã lâu không gặp."
Tề Vô Hối cũng mỉm cười tiếng chào hỏi nhưng không nói cái gì.
Diệp Thu thì đánh giá Minh Nguyệt một chút, sau đó hắn chợt nhớ tới tiểu Linh Lung nên nói: "Sư tỷ, một tháng không gặp ngươi lại béo lên rồi."
Từ béo này cũng không phải nghĩa là béo, Minh Nguyệt nghe xong khuôn mặt lập tức đỏ lên, giận dữ trừng mắt Diệp Thu một cái.
Nàng nhớ tới một tháng trước Diệp Thu đã nói ra những lời mê sảng kia, cái gì mà tiết tấu trí mạng, tướng vị vọt mạnh. Lúc trở về nàng đã khổ suy một tháng thì mới minh bạch Diệp Thu có ý tứ gì.
Gia hỏa này đúng là không có ý tốt!
Nếu nàng để cho hắn chỉ điểm thì nửa đường hắn có thể sẽ làm ra sự tình gì khác.
Gia hỏa ghê tởm, ngươi đến cùng muốn làm cái gì?
Minh Nguyệt trừng mắt Diệp Thu một cái, tức giận không muốn để ý đến hắn, sau đó nàng nhìn về phía tiểu Lịnh Lung đang núp sau lưng Diệp Thu.
Minh Nguyệt ngồi xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Linh Lung, nói: "Tiểu nha đầu, ngươi còn nhớ ta không?"
Tiểu Linh Lung biểu hiện rất hưng phấn, lớn tiếng nói ra: "Nhớ chứ, ngài chính là vị nữ sư bá mập mạp của Thiên Thủy phong."
Minh Nguyệt nghe vậy mà khóe miệng lập tức giật một cái, đứng dậy trừng mắt Diệp Thu.
Hừ, trẻ nhỏ thì biết cái gì mà nói, ta khẳng định là Diệp Thu đã dạy nàng!
Diệp Thu tỏ ra vô tội. Điều này cùng ta có quan hệ gì đâu?
"Đúng rồi sư tỷ, hai chúng ta lần trước thảo luận về mấy chuyện kia khi nào sẽ giao lưu một phen nhỉ?" Diệp Thu cười tà ác một tiếng rồi nhắc nhở.
Hắn vừa nói dứt lời thì Minh Nguyệt liền nghĩ tới mấy chiêu thức kỳ kỳ quái quái kia, hơn nữa Diệp Thu còn giới thiệu rất kỹ càng mà lập tức đỏ mặt lên, tức giận nói: "Ta sẽ không giao lưu cùng ngươi! Đi!"
Nói xong Minh Nguyệt liền mang theo đám đệ tử của Thiên Thủy phong trước một bước rời đi.
"Ha ha ha ha. . ."
Trông thấy dáng vẻ chạy trối chết của Minh Nguyệt thì Diệp Thu liền không nhịn được mà cười ra tiếng.