Nghe được Diệp Thu dặn dò, ba nàng sôi trào nhiệt huyết một trận, hô lên: "Sư tôn yên tâm, chúng đệ tử tuyệt đối sẽ không để cho ngài thất vọng."
Tiểu Linh Lung biểu hiện phấn khởi nhất, nói: "Tốt quá! Xuất phát, xuất phát! Đệ tử muốn vô địch cùng thế hệ!"
Triệu Uyển Nhi nhức đầu nhìn xem tiểu Linh Lung và gắt gao nắm lấy tay của nàng, sợ là nếu không để ý thì nàng liền không thấy đâu.
Tiểu nha đầu này cần phải bị nhìn chằm chằm.
"Đi thôi!" Diệp Thu nhàn nhạt nói, sau đó phất ống tay áo dẫn đầu hướng về phía phương hướng của Vân Đỉnh sơn mà bay đi.
Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi mang theo tiểu Linh Lung theo sát phía sau hắn.
Đám người Diệp Thu vừa rời khỏi Tử Hà phong thì liền đụng phải đám người Tàng Kiếm phong vừa mới xuất phát.
Người dẫn đầu là Tề Vô Hối, tinh thần toả sáng, dung quang đầy mặt, tựa hồ hắn vô cùng vui vẻ.
Bên cạnh Tề Vô Hối ngoại trừ con trai ruột Tề Hạo của hắn ra thì còn đi theo một người trẻ tuổi.
Diệp Thu cũng nhận biết người trẻ tuổi này, đây chính là Lý Tài Tư trời sinh thần cốt mà trước đây tại bên trong Ngọc Thanh điện đã bị Tề Vô Hối cướp đi.
"Ồ, Thiên Tướng cảnh sao?" Trông thấy tu vi của Lý Tài Tư thì Diệp Thu cũng là sửng sốt một cái, nhưng sau đó cũng liền tiêu tan.
Nói thế nào Lý Tài Tư cũng là trời sinh thần cốt, cho nên hắn có loại tiến bộ này kỳ thật đều rất bình thường.
Nhìn xem tu vi của Lý Tài Tư tựa hồ đã sắp đạt đến Vô Cự cảnh, chỉ kém một cái lĩnh ngộ thì hắn liền có thể trực tiếp tiến vào.
So với Lâm Thanh Trúc đã có tu vi Vô Cự cửu phẩm mà nói Lý Tài Tư quả thật quá ảm đạm phai mờ, không đủ để lên trình diện. Tuy nhiên Lâm Thanh Trúc sở dĩ tăng lên nhanh như vậy đều bởi vì có liên quan với Diệp Thu.
Trông thấy đám người Tề Vô Hối, Diệp Thu mỉm cười chào hỏi: "Tề sư huynh, nhìn tâm tình ngươi không tệ như vậy là do gặp được sự tình gì cao hứng sao?"
"Ha ha ha, Diệp sư đệ cứ nói đùa, ta thì có thể có sự tình gì cao hứng chứ?" Tề Vô Hối khiêm tốn đáp, trong lúc vô hình một cỗ Chí Tôn chi lực từ trên thân hắn liền phát ra.
Tề Vô Hối làm như không phải cố ý trang bức mà chỉ là vô tình lộ ra khí tức để cho Diệp Thu nhìn thấy, tựa hồ hắn sợ Diệp Thu không biết vậy.
Cảm nhận được cỗ Chí Tôn chi lực này, khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, hắn lập tức minh bạch cái gì.
Ta nói làm sao tên này lại vui vẻ như thế, thì ra là do hắn sau khi bế quan một tháng mà đã đột phá.
"Ha ha ha, chúc mừng Tề sư huynh đã thành công đột phá đứng vào hàng ngũ Chí Tôn." Diệp Thu cười lên chúc mừng.
Tề Vô Hối mang bộ dáng ta rất khiêm tốn, thở dài nói: "Aiii. . . Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới. Cũng không có gì to tát đâu, chỉ đơn giản là đột phá vào Chí Tôn cảnh thôi mà."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh.
Vãi vãi vãi!
Cái gì mà chỉ đơn giản là đột phá vào Chí Tôn cảnh chứ?
Gia hỏa này được! Hắn bế quan một tháng này cũng không phải là đi tu luyện, mà là chuyên môn đi học tập cách trang bức như thế nào!
Làm sao ta cảm giác mới một tháng không gặp mà bức khí của hắn đã tăng trưởng không ít?
Đám đệ tử của Tàng Kiếm phong cảm thụ được khí tức Chí Tôn từ trên thân Tề Vô Hối mà trong lòng vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy như mình đang làm được vậy.
Diệp Thu chỉ im lặng, nhếch miệng mỉm cười, từ trên thân hắn bỗng nhiên tỏa ra một cỗ khí tức Chí Tôn cảnh đỉnh phong.
Trong nháy mắt, có một tên đệ tử của Tàng Kiếm phong lảo đảo một cái, kém chút nữa đã bị cỗ khí tức này xung kích cho nằm xuống. Còn tốt là Tề Vô Hối đã phản ứng nhanh mà kịp thời giữ lấy hắn.
"Ái chà, sư điệt, ngươi không sao chứ? Ta cũng là vừa mới đột phá nên nhất thời còn không nội liễm được hết khí tức, kém chút nữa đã ngộ thương ngươi rồi." Diệp Thu ra vẻ không cẩn thận, để cho Tề Vô Hối sắc mặt đều đen.
Sau khi cảm thụ được khí tức Chí Tôn cảnh đỉnh phong, Tề Vô Hối lập tức chấn kinh.
Vãi lồng! Tiểu tử này đã ăn phải mãnh dược gì mà có thể nhất cử đạt đến Chí Tôn cảnh đỉnh phong?
Khí tức khủng bố kia cũng làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động không thôi.
Tề Vô Hối vốn cho rằng sau khi hắn đột phá Chí Tôn cảnh thì cuối cùng cũng có thể bình khởi bình tọa cùng với Diệp Thu nên mới trang bức một cái, ai ngờ Diệp Thu đã đạt tới Chí Tôn cảnh đỉnh phong, con mẹ nó còn hắn vẫn đang bồi hồi tại Chí Tôn cảnh sơ kỳ.
Tề Vô Hối lập tức sắc mặt đều đen. Ta còn trang bức cái gì nữa chứ? Trang bức cái rắm a!
Hắn xem như đã nghĩ thông suốt, coi như muốn trang bức thì cũng không thể trang bức trước mặt Diệp Thu.
Dù sao đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn lần này có rất nhiều người tới, cho nên hắn trang bức cùng bọn họ là đủ rồi, cần tránh xa Diệp Thu một chút.
"Tía má ơi! Diệp sư thúc vậy mà vô thanh vô tức đạt tới Chí Tôn cảnh đỉnh phông rồi sao?"
"Ngài cũng quá kinh khủng đi! Ta vốn cho rằng sư tôn đã là mạnh nhất bổn giáo, không nghĩ tới Diệp sư thúc lại càng mạnh hơn."
Một lần “không cẩn thận lộ ra khí tức” của Diệp Thu đã làm cho tất cả mọi người ở đây mông lung.
Cả đám đều mang bộ dáng chưa tỉnh hồn, bọn hắn vốn đang cảm thấy Tàng Kiếm phong rất mạnh thì bỗng nhiên cảm thấy giống như là rất yếu vậy.