Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 375 - Chương 375 - Tán Thưởng

Chương 375 - Tán Thưởng
Chương 375 - Tán Thưởng

Diệp Thu mang ý vị thâm trường cười nói:

"Tịnh Dạ Tư."

"Đầu giường ánh trăng soi, đất trắng ngỡ như sương."

"Ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt, cúi đầu nhớ cố hương."

"Sư tỷ, thế nào? Bài thơ này có được hay không?"

Minh Nguyệt nghe xong liền sửng sốt một cái, nàng cẩn thận suy ngẫm thì bỗng nhiên khuôn mặt đỏ lên.

Bài thơ này nghe giống như một bài thơ nhớ nhà, nhưng cẩn thận suy ngẫm nàng lại lại cảm thấy là lạ.

Cái gì mà đầu giường, Minh Nguyệt, ánh trăng chứ?

Hắn đang ám chỉ ta sao?

Ngẩng đầu nhìn Minh Nguyệt sao?

Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt tà ác của Diệp Thu thì khuôn mặt càng đỏ ửng.

Gia hỏa này khẳng định không có ý tốt! Bài thơ này nhất định là có ám chỉ gì khác!

Diệp Thu cố gắng suy tư một cái rồi tiếp tục nói ra:

"Sư tỷ, nếu ngươi cảm thấy không tốt thì chỗ ta còn có một câu."

"Minh Nguyệt trong sáng chiếu giường ta, tinh hà tây lưu dạ vị ương."

"Còn nữa còn nữa! Nhìn xuống nước sạch sóng, ngửa mặt nhìn Minh Nguyệt."

"Xuân Giang Triều Thủy Liên Hải Bình, Hải Thượng Minh Nguyệt Cộng Triều Sinh."

"Được rồi, được rồi, ngươi đừng nói nữa. . ." Một loạt bài thơ tung ra để cho Minh Nguyệt xấu hổ không thôi.

Từng câu ngươi đều không rời hai từ Minh Nguyệt, nghe qua tựa như là chỉ ánh trăng trên trời, nhưng ánh mắt của ngươi luôn luôn nhìn ta làm gì?

Ngươi đanng ám chỉ ta đúng không?

Nhìn xem gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt đỏ bừng, Diệp Thu liền cười không tử tế.

Nếu như nàng nguyện ý thì hắn có thể phun ra một trăm câu thơ liên quan tới Minh Nguyệt, mà lại từng câu đều rất có ý tứ.

Hai, ba câu thơ vừa ra làm cho Diệp Thu bỗng nhiên lại cảm giác tiểu sư tỷ vẫn là thú vị nhất.

Sau một hồi lâu, Minh Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đẹp thanh tịnh nhìn chăm chú vào nụ cười mê người của Diệp Thu mà nhất thời ngây ngẩn cả người.

Minh Nguyệt vì trở ngại mặt mũi và lại không tốt để mở miệng nên nói: "Sư đệ thật sự là người có tài, sư tỷ xem như đã thấy được. . ."

Quả nhiên cùng với nàng phỏng đoán không sai biệt lắm, trong miệng Diệp Thu liền không có một câu nghiêm chỉnh.

Diệp Thu cười cười, tiến đến trước mặt Minh Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng rồi nhỏ giọng nói ra: "Đây coi là cái gì? Ngày khác có cơ hội ta sẽ để cho sư tỷ kiến thức một phen bản sự chân chính của ta."

Minh Nguyệt nghe vậy thì trong mắt liền lóe lên một tia vui mừng, nhưng lại thật nhanh giấu nó vào trong lòng và ra vẻ không thèm để ý, nhưng lại mang dáng vẻ rất chờ mong.

"Ừm, ta sẽ chờ đến lúc đố để nhìn xem ngươi đến cùng có bản lãnh gì?" Trong lòng Minh Nguyệt yên lặng nói ra.

Chỉ gặp Diệp Thu bỗng nhiên đi tới trước bàn đá, nói: "Vãn bối Diệp Thu bái kiến hai vị lão tiền bối."

Trên bàn đá, Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân thấy vậy liền vội vàng đứng lên chào hỏi.

"Ha ha ha, Diệp Thu tiểu hữu, hổ thẹn hổ thẹn, lão phu nào dám nhận phần đại lễ này!" Tử Dương chân nhân khiêm tốn nói.

Thế giới này từ trước đến nay đều là cường giả vi tôn, mà tu vi Diệp Thu cùng bọn hắn ngang nhau, vậy bọn hắn làm sao dám tự cao tự đại.

"Ha ha ha, Diệp Thu tiểu hữu quả nhiên là kỳ tài ngút trời! Tuổi còn nhỏ mà đã đạt tới Chí Tôn cảnh đỉnh phong, cho dù là sư tôn của ngươi năm đó cũng không thể đạt được loại độ cao này." Vân Hư chân nhân cũng là cười đáp, trong lòng mười phần bội phục.

Đặc biệt là vừa rồi nhìn thấy một kiếm Vạn Vật Hồi Sinh của Diệp Thu trực tiếp quét sạch chiêu lấy thủy sinh hoa của Cố Kiếm Sưởng, vô luận là trên tâm cảnh hay là đạo pháp cũng đều là nghiền ép.

Mà lại một kiếm kia của Diệp Thu còn trực tiếp phá tan lĩnh vực thời gian của Cố Kiếm Sưởng, không nhìn thời gian trói buộc mà suýt chút nữa đã lấy đi mạng già của Cố Kiếm Sưởng.

Loại kiếm thuật kinh thiên này làm cho bọn hắn phải sợ hãi thán phục, nếu như bọn hắn đối đầu thì chỉ sợ kết quả cũng không khá hơn chút nào.

"Hai vị tiền bối quá khen rồi, điểm thủ đoạn ấy của vãn bối làm sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt hai vị. Năm đó sư tôn của ta từng nhiều lần căn dặn tại ta rằng, ở bên trong các chí cường giả tại Đông Hoang chỉ có hai vị tiền bối mới chính thức được xưng tụng là Thái Sơn Bắc Đẩu. Nếu trong tương lai ta có duyên gặp mặt hai vị thì nhất định phải tiếp đãi thật tốt, không thể mất đi lễ nghĩa." Diệp Thu khiêm tốn nói ra.

Hai lão giả nghe vậy mà trong lòng run lên. Bọn hắn từ trong lời nói của Diệp Thu nghe được sự tán dương của Huyền Thiên đạo nhân đối với bọn hắn mà trong lòng vô cùng vui mừng.

He he he! Không nghĩ tới tại trong lòng Huyền Thiên đạo nhân nhóm chúng ta cũng không hề kém cỏi!

Làm bại tướng dưới tay Huyền Thiên đạo nhân năm đó cho nên bọn hắn cũng không nghĩ tới Huyền Thiên đạo nhân sẽ tán dương bọn hắn như vậy.

Bình Luận (0)
Comment