Không đến một lát, Diệp Thu một lần nữa trở lại đội ngũ.
Tề Vô Hối cười toét miệng đi lên, nói: "He he he, Diệp sư đệ, ngươi làm tốt lắm."
Hắn cho Diệp Thu một cái ánh mắt tán thưởng, sau đó quay người tiếp tục đi đả kích Thanh Diệu đạo nhân.
Thanh Diệu đạo nhân đi đến đâu thì Tề Vô Hối liền đi tới đó. Hắn như con ruồi vo ve bên tai, làm cho Thanh Diệu đạo nhân kém chút nữa bạo nộ.
Mạnh Thiên Chính tán thưởng nhìn Diệp Thu một chút, nói: "Diệp sư đệ, tu vi của ngươi càng ngày càng cao thâm khó lường, bây giờ ngay cả sư huynh cũng nhìn không thấu ngươi."
Mạnh Thiên Chính hít sâu một hơi, trong lòng cũng là vui mừng, vì Diệp Thu cường đại cũng mang ý nghĩa Bổ Thiên giáo cường đại.
Kế tiếp Huyền Thiên đạo nhân, Bổ Thiên giáo lại ra đời một vị cường giả Chí Tôn cảnh đỉnh phong.
Diệp Thu chỉ cười không nói, chậm rãi đi đến bên người Minh Nguyệt, tiểu Linh Lung nhanh chóng chạy tới ôm lấy đùi hắn.
"Sư tôn. . ."
Nàng hô lên vô cùng thân thiết, vui vẻ. Vừa rồi nàng thật sự sợ Diệp Thu sẽ dát.
Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi cũng đi tới, yên lặng đứng sau lưng Diệp Thu.
Kỳ thật trong lòng các nàng đều minh bạch chính mình sở dĩ mỗi ngày có thể vô ưu vô lo, tự do tự tại đều bởi vì các nàng có một vị sư tôn có thực lực cường đại, là một vị sư tôn có thể vì các nàng mà che gió che mưa.
Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của tiểu Linh Lung. Tiểu nha đầu này giống như lần trước, từ sau khi trở về từ học đường nàng liền biến thành một người khác, ẩn giấu một vẻ lo xa, hắn cũng không biết rõ nàng đang suy nghĩ cái gì.
Xem ra ta cần phải tìm thời gian để làm một chút phụ đạo tâm lý cho nàng mới được!
Lúc trước Diệp Thu tương đối bận rộn, ngoại trừ giải quyết vấn đề tu luyện của các nàng ra thì hắn liền một mực bế quan.
Diệp Thu đã thật lâu không có giảng giải về tâm lý. Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi thì còn tốt, vì các nàng từ lúc lên núi đã sắp trưởng thành, cho nên tâm lý tương đối thành thục.
Còn tiểu Linh Lung có niên kỷ tương đối nhỏ, rất nhiều chuyện đều dùng trạng thái ngây thơ vô tri mà đối đãi, do đó khóa học phụ đạo tâm lý này nàng không thể thiếu.
Diệp Thu ít nhất phải để cho nàng hiểu được một chút đạo lý làm người, có thể chơi đùa nhưng không thể gây ra chuyện thương thiên hại lý.
Trước đó Diệp Thu rất nghi hoặc đối với vấn đề nàng không thể đọc sách, cho nên hắn cố ý tra xét tình huống thần trí của tiểu Linh Lung. Hắn ngoài ý muốn phát hiện nàng không phải là không thể đọc sách, mà là do bên trong thức hải của nàng có một đạo phong ấn làm hạn chế khả năng suy nghĩ học chữ của nàng.
Đạo phong ấn này có thể là do tiểu Linh Lung đã bày ra trước chuyển thế trùng tu, khả năng có liên quan đến đạo mà nàng tu hành.
Diệp Thu tra duyệt rất nhiều cổ tịch nhưng cũng nghĩ không thông nàng đến cùng đã tu loại đạo gì.
Đạo phong ấn này Diệp Thu cũng không giải được, có thể là do thực lực của hắn chưa đủ. Nhưng hắn đoán chừng đạo phong ấn này sẽ tự động giải trừ tại thời điểm tiểu Linh Lung mười tám tuổi.
Vạn sự vạn vật đều có nhân quả, đời trước tiểu Linh Lung đã tự trải tốt con đường cho mình, nếu không có cách nào đánh vỡ thì nàng chỉ có thể đi thuận theo.
Thứ Diệp Thu có thể làm chính là giúp cho nàng tại trước khi trưởng thành sẽ đem tiềm lực Luyện Thể khai phát đến cực hạn.
"Được rồi Linh Lung, ngươi đi tới chỗ sư tỷ của ngươi mà chờ đợi đi, đừng có chạy lung tung biết chưa?"
"Vâng sư tôn, đệ tử nhất định sẽ nghe lời mà không chạy loạn." Tiểu Linh Lung lạp tức đáp ứng, vui vẻ chạy đến bên người Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi.
"Diệp sư đệ, tu vi của ngươi tiến triển càng lúc càng nhanh, sư tỷ đều đuổi không kịp ngươi rồi." Minh Nguyệt chậm rãi đi tới, ánh mắt ảm đạm nói ra.
Nàng khó khăn lắm mới đạt tới Giáo chủ đỉnh phong, vẫn còn một bước xa mới có thể đạt tới Chí Tôn cảnh, nàng cách Diệp Thu tận một cái đại cảnh giới.
Minh Nguyệt vẫn luôn rất cố gắng tu hành, một tháng qua nàng đã một mực rèn đúc thân thể Chí Tôn. Nhưng do không có bảo dược tương trợ nên tiến độ tương đối chậm.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Ta vẫn luôn rất nhanh, nhanh đến mức ngươi không cách nào tưởng tượng."
"A, ngươi đang chỉ phương diện kia sao?" Minh Nguyệt đỏ mặt, ánh mắt hướng xuống, che miệng cười một tiếng, rất có vài phần vận vị.
Diệp Thu lập tức minh bạch cái gì mà cảm thấy không vui nói: "Sư tỷ, ngươi thay đổi."
Minh Nguyệt nhếch miệng, trong lòng cũng lập tức không vui.
Ta vì sao mà thay đổi chứ? Còn không phải do ngươi làm hư ta sao?
Mỗi ngày ngươi đều đùa bỡn ta khi nói nhiều từ ngữ có ý tứ xấu xa như vậy!
Cái gì mà tiết tấu trí mạng, tướng vị vọt mạnh a? Còn cả cự long trường kích nữa!
Minh Nguyệt mím môi một cái, oán giận hỏi: "Đây không phải là do ngươi ban tặng ta sao?"
Diệp Thu lập tức xấu hổ một trận vì dường như đúng là như vậy.
"Ha ha ha, cũng đúng! Sư tỷ, tình cảnh này làm ta chợt nhớ tới một bài thơ! Ngươi có muốn nghe một chút hay không?"
Minh Nguyệt run lên một cái, nhướng mày mang ánh mắt chất vấn nhìn xem Diệp Thu, hỏi: "Ngươi có thể ngâm thơ ư?"
"Đây là ý gì? Ta vì sao không thể ngâm thơ?" Ánh mắt tràn ngập sự chất vấn này để cho Diệp Thu rất không vui.
Minh Nguyệt buồn cười nhìn hắn, nói: "Vậy ngươi ngâm một chút xem sao. Dù sao từ trong miệng ngươi cũng nói không ra bài thơ gì tốt lành, ta khẳng định nó lại có quan hệ cùng với chuyện kia."