Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 373 - Chương 373 - Chờ Ngày Báo Thù

Chương 373 - Chờ Ngày Báo Thù
Chương 373 - Chờ Ngày Báo Thù

Sau khi lĩnh vực thời gian xuất hiện, Cố Kiếm Sưởng lập tức trở nên cuồng vọng.

"Ha ha ha, Diệp Thu! Một chiêu này chính là truyền thừa điện đường của Chí Tôn điện chúng ta, cho dù là sư tôn của ngươi năm đó thì cũng bị thiệt lớn dưới một chiêu này. Hôm nay ta ngược lại thật muốn nhìn xem một chút ngươi phá giải nó như thế nào."

Cố Kiếm Sưởng hành tẩu tại bên trong lĩnh vực nên không hề cố kỵ nói ra.

Đang lúc ông ta coi là đã có thể triệt để nắm thóp Diệp Thu thì ông ta bỗng nhiên ngừng lại.

Một trận gió mát thổi qua, cỏ xanh lá cây xung quanh chậm rãi ngưng tụ thành một thanh mộc kiếm to lớn.

Cố Kiếm Sưởng nhướng mày vì không biết Diệp Thu đến cùng đang làm cái gì. Bởi vì tại bên trong lĩnh vực của ông ta, cái gọi là kiếm khí căn bản không có khả năng đánh trúng ông ta.

Dù cho nhìn như gần trong gang tấc nhưng cũng đã cách mấy năm ánh sáng, chỉ cần Cố Kiếm Sưởng không tiếp chiêu thì kiếm khí liền không khả năng đánh trúng ông ta.

Ngay tại lúc Cố Kiếm Sưởng đang nghi hoặc, Diệp Thu yên lặng thật lâu bỗng nhiên ngẩng đầu mỉm cười nói: "Xem ra tiền bối rất có lòng tin đối mình lĩnh vực của mình. Vừa vặn chỗ của vãn bối cũng có một kiếm muốn mời tiền bối đánh giá một phen."

Cố Kiếm Sưởng nghe vậy liền cười một tiếng, nói: "Được, ta rất muốn nhìn xem ngươi có kiếm pháp gì có thể phá được một chiêu này của ta?"

Ông ta không tin Diệp Thu thật sự có kiếm chiêu có thể phá giải lĩnh vực thời gian của mình, bởi vì dù là Huyền Thiên đạo nhân trước đây thì cũng chỉ miễn cưỡng phá giải một chiêu vừa mới học còn chưa nắm giữ thành thạo này của ông ta. Mà bây giờ ông ta đã triệt để nắm giữ một chiêu này, vậy Diệp Thu làm thế nào có khả năng phá giải nó.

Diệp Thu chỉ cười không nói, bắt đầu ngưng tụ kiếm khí.

Bỗng nhiên một cỗ kiếm thế bộc phát, trong chốc lát một đạo kiếm khí vạch phá trời cao mà đi, giống như một kiếm vượt ngang hư không, đánh vỡ thời gian trói buộc, thẳng đến Cố Kiếm Sưởng mà tới.

Cố Kiếm Sưởng lập tức biến sắc, nói: "Không có khả năng! Vì sao hắn có thể không nhìn pháp tắc thời gian trói buộc của ta chứ?"

Giờ khắc này, không chỉ có ông ta chấn kinh, mà tất cả mọi người ở đây đều kinh hãi, mang vẻ mặt tràn đầy sự không thể tin nổi mà nhìn xem Diệp Thu đánh ra một kiếm kinh thiên kia.

Chiêu kiếm này có thể không nhìn lĩnh vực thời gian, ngút trời mà đi, trực tiếp chém tới.

Ầm!!!

Chỉ nghe một tiếng nổ vang rung trời, quay đầu nhìn lại là đầy trời lá xanh phiêu linh.

Diệp Thu một kiếm quét ngang, xông phá pháp tắc thời gian, trực tiếp phá vỡ pháp tắc trói buộc chém thẳng đến Cố Kiếm Sưởng.

Sắc mặt ông ta đại biến, vừa định bỏ chạy thì đã bị hai ngón tay tràn đầy kiếm khí của Diệp Thu chỉ vào mi tâm. Nếu như ông ta dám động một bước thì sẽ rơi vào hạ tràng bỏ mình.

Thua!

Ta vậy mà đã thua triệt để như thế!

Cố Kiếm Sưởng run lên trong lòng, cảm thụ được một cỗ kiếm ý hủy thiên diệt địa đến từ Diệp Thu mà toàn thân phát run. Ông ta cũng không biết rõ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa cảm nhận lại loại uy hiếp tử vong này.

Hai ngón tay tràn đầy kiếm khí đã chỉ vào mi tâm của Cố Kiếm Sưởng, nhưng Diệp Thu không có động thủ. Bởi vì vị này chính là Thái Thượng trưởng lão của Chí Tôn điện, mà trước mắt hai giáo còn chưa đạt tới tình trạng không chết không thôi. Nếu như Diệp Thu giết Cố Kiếm Sưởng thì sẽ có thể gây nên chuyện hai giáo bộc phát mâu thuẫn.

Bổ Thiên giáo vừa mới trải qua một trận đại chiến, do đó giờ phút này không nên lại bộc phát chiến đấu đại quy mô, bởi vì có thể sẽ gây nên các giáo phái khác quần công.

Diệp Thu chậm rãi thu kiếm, nhẹ giọng cười nói: "Lão tiền bối, xem ra lần luận võ này cũng là ta thắng."

Cố Kiếm Sưởng cười mà giống như không cười, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

Diệp Thu âm thầm vui mừng, còn tốt là trước đó hắn có vận khí không tệ, bởi vì thần kỹ vạn dặm giết một người này vừa vặn chính là khắc tinh của lĩnh vực thời gian. Cố Kiếm Sưởng thua không hề oan, có thể thua ở phía dưới thần kỹ đã coi như ông ta có bản lãnh.

Sau khi nhàn nhạt để lại một câu nói, Diệp Thu quay người trực tiếp rời đi, chỉ để lại một Cố Kiếm Sưởng yên lặng ngẩn người tại bầu trời.

"A… Diệp sư đệ thắng rồi!" Gặp Diệp Thu chiến thắng, Tề Vô Hối lập tức đứng ngồi không yên.

Lúc này mà hắn còn không trào phúng thì muốn chờ khi nào? Hắn xem hồi lâu chính là đợi đến giờ khắc này!

Chỉ thấy Tề Vô Hối nhẹ nhàng đi tới bên người Thanh Diệu đạo nhân, nói với đám đệ tử đứng xa xa: "Chậc chậc, đây chính là Chí Tôn điện sao? Cũng chả có gì đặc biệt, hai trận quyết đấu toàn thua, mà còn là lão thái đẩu! Aiii. . . Nếu ta là ông ta thì sẽ trực tiếp đi chết được rồi!"

"Tề Vô Hối, ngươi. . ." Thanh Diệu đạo nhân lập tức giận đến đỏ bừng cả mặt, lửa giận công tâm.

"Ngươi ngươi cái gì? Không phục sao? Nếu không ta cùng ngươi so tài một chút nhé?" Tề Vô Hối ngạo mạn nói ra.

Vừa rồi bọn hắn có bao nhiêu ngang tang thì hiện tại hắn liền trả lại gấp bấy nhiêu lần.

Thanh Diệu đạo nhân tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ông ta minh bạch Tề Vô Hối bây giờ cũng là Chí Tôn cảnh nên ông ta làm thế nào có thể là đối thủ của hắn.

"Hừ. . ." Thanh Diệu đạo nhân khẽ cắn môi, nhịn nhục quay người trực tiếp đi ra, không thèm để ý đến Tề Vô Hối âm dương quái khí.

Trông thấy Thanh Diệu đạo nhân biệt khuất như thế, trên mặt Mạc Nghĩa cụt một tay đang yên lặng đứng ở phía sau đột nhiên lộ ra nụ cười mang ý vị thâm trường.

"Ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao? Hừ, ngươi chờ đó, sẽ có một ngày ta để cho ngươi trả giá thật lớn!" Trong lòng Mạc Nghĩa âm tàn suy nghĩ.

Hắn nhìn thật sâu Cố Kiếm Sưởng phía trên một chút, sở dĩ hắn một mực ẩn nhẫn đến bây giờ không có động thủ cũng là do lão gia hỏa kia còn sống. Ngày nào Cố Kiếm Sưởng chết chính là ngày hắn báo thù.

Bình Luận (0)
Comment