Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 372 - Chương 372 - Lĩnh Vực Thời Gian

Chương 372 - Lĩnh Vực Thời Gian
Chương 372 - Lĩnh Vực Thời Gian

Theo từng mảnh lại từng mảnh lá xanh chậm rãi tụ tập, khí thế chu thiên đã hình thành, một cái kiếm trận khổng lồ đã dựng đứng tại trên không.

Sắc mặt Cố Kiếm Sưởng trong nháy mắt liền trở nên âm trầm, ông ta có thể cảm giác được áp bách kinh thiên đến từ kiếm khí của Diệp Thu.

Cố Kiếm Sưởng thực sự không nghĩ tới, Diệp Thu chỉ là một tên hậu bối vãn sinh mà lại có thể tạo cho ông ta áp lực lớn như vậy, so với sư tôn của hắn là Huyền Thiên đạo nhân năm đó càng có cảm giác áp bách hơn.

"Chẳng lẽ ta thật sự sẽ thua bởi hắn sao?" Cố Kiếm Sưởng tự hỏi trong lòng.

Ông ta không hề muốn mình thua, vì chuyện này có liên quan đến thanh danh của Chí Tôn điện. Nếu như ông ta thua thì sau này Chí Tôn điện sẽ có thể xuống dốc.

Nghĩ tới đây thì Cố Kiếm Sưởng liền bộc phát ra lực lượng cường đại hơn, trong chốc lát Chí Tôn cảnh đỉnh phong chi lực không bị ông ta giữ lại chút nào mà bạo phát ra.

Cố Kiếm Sưởng hai tay bóp ra một cái pháp quyết, trong chốc lát thiên địa lại mất đi sắc thái.

"Đây là lĩnh vực thời gian!"

Đám người lập tức giật mình, vì chiêu này không giống với chiêu vừa rồi.

Giờ phút này Cố Kiếm Sưởng đã thi triển ra pháp tắc thời gian mang theo sát khí nặng nề.

Vừa nãy song phương chỉ là so đấu đạo tâm mà thôi, chứ cũng không có so đấu chiến lực, và Diệp Thu đã chiến thắng.

Thế nhưng bây giờ là so đấu võ đạo, thuần túy lấy lực lượng mà đọ sức để nhìn xem đạo pháp của ai càng thâm hậu hơn.

Lĩnh vực thời gian pháp vừa ra, trong chốc lát Diệp Thu liền cảm giác được sinh mệnh lực của mình phi tốc trôi qua.

Diệp Thu thân ở bên trong pháp tắc nên sẽ bị hạn chế, còn Cố Kiếm Sưởng thì lại hành động tự nhiên, mười phần trôi chảy.

"Không tốt, Diệp sư đệ đang gặp nguy hiểm!" Trong đám người, Mạnh Thiên Chính khẩn trương nói.

Câu nói này của ông ta vừa ra, tất cả mọi người ở đây đều chấn kinh.

"Không thể nào, Diệp sư thúc mạnh như vậy mà cũng hóa giải không được một chiêu này sao?"

"Ngươi thì biết cái gì? Đây chính là áo nghĩa tối cao của đạo pháp, là sát chiêu pháp tắc thời gian, nếu thân ở bên trong lĩnh vực này thì sinh mệnh lực của ngươi sẽ phi tốc trôi qua. Đồng thời hết thảy hành động của ngươi đều hứng chịu hạn chế, căn bản không cách nào tránh thoát."

Nghe xong lời giải thích, nội tâm đám người cũng vì đó mà run lên, không khỏi lo lắng cho Diệp Thu.

Minh Nguyệt cũng theo đó mà khẩn trương lên, nàng cũng không phải là tiểu bạch tu tiên nên trong lòng mười phần rõ ràng chỗ kinh khủng của pháp tắc thời gian.

Mấy người Lâm Thanh Trúc cũng là mười phần lo lắng, ngay cả tiểu Linh Lung mà giờ phút này cũng lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy, bởi vì kia chính là vị sư tôn sủng ái nàng nhất.

"Sư tỷ, sư tôn không bị sao chứ?" Tiểu Linh Lung lo lắng hỏi.

Tuy nàng xem không hiểu những cái pháp tắc kia, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được Diệp Thu giờ phút này đang gặp nguy hiểm nên trong lòng mười phần lo lắng.

Tiểu Linh Lung lại nghĩ tới trước đây Diệp Thu giảng những cố sự kia cùng các nàng, nó có liên quan tới người trẻ tuổi ngây thơ vô tri năm xưa ngồi dưới Phong Linh Thụ đau khổ chờ đợi mười năm.

Không biết từ khi nào tiểu Linh Lung đã hiểu được đạo lý sinh ly tử biệt. Trong lòng nàng giống như cũng minh bạch cha mẹ nàng cùng với lão ăn mày ngủ say trong làng kia đã triệt để rời bỏ nàng.

Tiểu Linh Lung cũng dần dần minh bạch nàng chỉ còn lại sư tôn cùng với hai người sư tỷ.

Lần trước tại bên trong học đường, tiểu Linh Lung sở dĩ hủy đi học đường và đánh Dương Bất Bại thành đầu heo không phải là do nàng cố ý kiếm chuyện, mà là do Dương Bất Bại sau khi biết rõ tao ngộ của nàng thì đã nói rằng nàng chính là thiên sát cô tinh khi đã đem người thân cận nhất của mình đều khắc chết.

Tiểu Linh Lung cũng không có nói cho sư tôn cùng sư tỷ của mình những chuyện này. Từ ngày đó trở về Tử Hà phong nàng liền nhốt mình trong phòng khóc suốt một đêm.

Triệu Uyển Nhi trấn an tiểu Linh Lung: "Tiểu sư muội, yên tâm đi, sư tôn không có việc gì đâu."

Lâm Thanh Trúc quay đầu nhìn tiểu Linh Lung một cái, nàng hơi nghi hoặc một chút, tựa hồ từ lần trước trở về thì tâm tình của tiểu nha đầu này dường như ẩn giấu một sự tình gì đó rất lo xa.

Lâm Thanh Trúc cũng không biết rõ tiểu Linh Lung đang suy nghĩ cái gì, mặc dù mỗi ngày nàng đều mang dáng vẻ không tim không phổi, nhưng sau khi về đến phòng mình thì liền mười phần yên tĩnh.

Lâm Thanh Trúc không nghĩ ra nên cũng không tiếp tục suy nghĩ, nàng lo lắng nhìn xem đạo thân ảnh áo trắng trên bầu trời kia.

Bình Luận (0)
Comment