Thấy vẻ mặt Diệp Thu kinh ngạc, Cố Kiếm Sưởng cuối cùng cũng nở nụ cười.
Hừ, tiểu tử, ta xem ngươi phá như thế nào?
Ông ta đối với chiêu này của mình có cực cao tự tin, đây chính là thời gian lĩnh vực bí thuật cường đại, lại há là người bình thường có thể dễ dàng phá giải.
Chìm nổi trên bầu trời xám xịt, hết thảy đều có vẻ ảm đạm không ánh sáng, không hề có sức sống.
Khắp núi đồi đại thụ, cỏ dại, tựa hồ thoáng cái liền héo rũ xuống.
Trong thời gian trôi qua, sinh mệnh nhanh chóng trôi qua.
Từng giọt nước xuyên qua thân thể Diệp Thu, mang theo tiếng khóc thảm thiết, không ngừng nhuộm đẫm hắn.
Thật sự không còn hy vọng sao?
Không phải!
Chỉ thấy Diệp Thu chậm rãi giơ tay phải lên, giữa ngón tay chảy xuôi một cỗ quang mang màu xanh biếc, giống như sau cơn mưa trời lại sáng, gió xuân tắm rửa mà đến.
Khe núi Vân Đỉnh, từng phiến lá xanh theo gió bay tới, lưu chuyển giữa hai ngón tay Diệp Thu, một mảnh hoang vu, cỏ xanh dịu dàng, gió xuân thổi qua, lại đổi sinh cơ.
“Cái này…”
Một màn này trực tiếp chấn kinh mọi người ở hiện trường. Ai cũng không nghĩ tới Diệp Thu chỉ nhẹ nhàng ra tay, núi đồi tĩnh mịch kia trong nháy mắt lại phát ra sinh cơ.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng vung tay lên, thiên địa rung động nháy mắt đã bị quét sạch không còn, tùy theo đó chính là vạn vật sống lại, cỏ là bay bay.
“A...... Dùng một chiêu liền hóa giải sao?” Tử Dương chân nhân hít sâu một hơi, ánh mắt tràn đầy vẻ rung động.
Vùng hoang dã tĩnh mịch này lại bị Diệp Thu một tay tỏa sáng sức sống.
“Xuân phong phật hiểu, vạn vật hồi phục, đây là đạo pháp của sư tôn sao?” Lâm Thanh Trúc nhìn thật sâu thân ảnh áo trắng trên bầu trời, nội tâm vô cùng chấn động.
Sau khi tĩnh tâm lại, nàng cẩn thận thưởng thức đạo pháp mà Diệp Thu vừa thi triển.
Không, cái kia càng giống như là một chiêu kiếm pháp có thể khiến cho vạn vật sống lại.
So với tuyệt chiêu ‘nhất kiếm khai Thiên Môn’ thì kiếm pháp này còn thâm ảo hơn.
Lâm Thanh Trúc dần dần hiểu ra điều gì đó.
“Vãi lồng!” Thấy một màn như vậy, Cố Kiếm Sưởng lập tức kinh hãi.
Ông ta không nghĩ tới đạo pháp Lấy Thủy Sinh Hoa của mình lại dễ dàng bị Diệp Thu phá giải như vậy?
“Ha ha ha, lão tiền bối, không biết một chiêu này của ta có thể vào được pháp nhãn của ngươi không?” Một chiêu liền phá giải đạo pháp Lấy Thủy Sinh Hoa, Diệp Thu cười nhạt hỏi.
Vừa rồi hắn thi triển chính là một thức trong kiếm thứ ba của Thảo Tự Kiếm Quyết, Nhất Tuế Nhất Khô Vinh, gió xuân thổi lại sinh!
Đây là một chiêu kiếm chuyên môn phá giải thời gian lĩnh vực, bất đồng với chiêu kiếm ‘vạn dặm giết một người’ kia. Đây là sinh mệnh chi kiếm chứ không phải là sát phạt chi kiếm.
“Ngươi...... Ngươi làm sao làm được?” Cố Kiếm Sưởng không dám tin mà hỏi ra.
Ông ta hỏi như thế nghĩa là đã thua triệt để. Vô luận là về tâm cảnh hay là đạo pháp thì chiêu thức của Diệp Thu đều hơn ông ta một bậc.
Tu đạo không có nghĩa là giết chóc, lấy thủy sinh hoa tước đoạt sinh mệnh của vạn vật là đại ác.
Còn Diệp Thu hồi sinh vạn vật chính là sinh mệnh chi kiếm, ban cho vạn vật hi vọng sống sót chính là đại thiện.
Vừa nhìn liền có thể đoán ra một chiêu này của Diệp Thu ẩn chứa vô tận đạo pháp, là Thượng Thiện Nhược Thủy chân chính.
Diệp Thu không trả lời Cố Kiếm Sưởng mà nói: "Ta làm được như thế nào cũng không trọng yếu. Nếu đã là luận đạo thì chúng ta cũng đã luận tâm rồi, hiện tại nên luận võ đi."
Vừa dứt lời, khí thế của Diệp Thu trong nháy mắt liền biến đổi, giữa ngón tay hắn bỗng nhiên bộc phát kiếm khí.
Trong chốc lát, trăm dặm đại sơn đều là từng mảnh lại từng mảnh lá xanh bay ra.
Lá cây giống như từng thanh lợi kiếm vô cùng sắc bén, khí thế bức người, để cho tất cả mọi người ở đây đều run lên.
"Một ngọn cây một cọng cỏ đều là kiếm! Kiếm pháp của hắn thật là tinh diệu!" Ngay cả Tử Dương chân nhân cũng đều giật mình thốt lên.
Bọn hắn chưa hề nghĩ tới có thể sử dụng cỏ cây để làm binh khí, chuyện này so với điều khiển nước rất tương tự, nhưng để điều khiển những lá cây cỏ nhỏ làm kiếm thì độ khó sẽ càng lớn hơn.
Xem ra so đấu tâm cảnh thì Diệp Thu càng hơn Cố Kiếm Sưởng một bậc.
Giờ khắc này, bọn hắn rốt cục cũng ý thức được lời đồn tại ngoại giới cũng không phải là giả. Vị cường giả trẻ tuổi được xưng là Bạch Y Kiếm Tiên này quả thật danh bất hư truyền.
Hai lão giả liếc nhau một cái thật sâu, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra vẻ kinh ngạc, sau đó lắc đầu thở dài nói: "Aiii, xem ra nhóm chúng ta đều già rồi, hiện tại thời đại này là của những người trẻ tuổi."