Bên trong đội ngũ của Bổ Thiên giáo, Minh Nguyệt ân cần nhìn xem đạo thân ảnh áo trắng giữa bầu trời kia, sau đó quay đầu nói với Lâm Thanh Trúc: "Thanh Trúc, hãy nhìn cho rõ ràng, loại cường giả bực này luận đạo quyết đấu mười phần khó thấy được. Nếu như ngươi có thể nhìn trộm bọn hắn một, hai phần thì sẽ có trợ giúp cực lớn đối với sự tu hành của ngươi."
Lâm Thanh Trúc nghiêm túc nhẹ gật đầu, nhìn chăm chú trận vào chiến đấu trên bầu trời.
Giờ phút này nàng đã đạt đến cảnh giới Vô Cự cửu phẩm, chỉ còn kém một bước lâm môn thì liền có thể tiến nhập Thần Tàng cảnh.
Chỉ vì sự lĩnh ngộ trong lòng nàng còn chưa đạt tới trình độ đại triệt đại ngộ, bởi vậy nàng mới chậm chạp không cách nào phá cảnh.
Minh Nguyệt cố ý nhắc nhở Lâm Thanh Trúc để cho nàng chủ động quan sát, bởi vì trận luận đạo nàycó liên quan đến sự lĩnh ngộ đạo pháp.
Lúc này, trên bầu trời, Diệp Thu đã vào chỗ, hắn không có sử dụng bất luận một thanh Tiên Kiếm gì mà chậm rãi nâng lên một tay, một đạo kiếm khí lập tức ngưng tụ ra, ánh mắt hắn nhìn về phía Cố Kiếm Sưởng, nhàn nhạt nói: "Cố tiền bối, mời ngươi ra chiêu."
Làm vãn bối nên Diệp Thu không có ra chiêu trước, hắn nhượng lễ một phần để cho Cố Kiếm Sưởng xuất chiêu trước.
Nếu như là luận đạo thì thứu cần so đấu chính là tâm cảnh của song phương và sự ảo diệu trong chiêu thức của đạo pháp.
Cố Kiếm Sưởng thấy Diệp Thu khinh thị ông ta như thế thì trong lòng lập tức nổi giận, nhưng mặt ngoài vẫn tỏ ra không hề bị lay động.
Cố Kiếm Sưởng chậm rãi nâng tay phải lên, thi triển ra một đạo pháp quyết. Bỗng nhiên nước trong các con suối nhỏ trên Vân Đỉnh sơn chậm rãi bay lên.
Cố Kiếm Sưởng một tay thao túng những dòng nước này dần dần hình thành một đạo kết giới, bên trong kết giới có một đóa hoa sen đang chậm rãi nở rộ.
"Tốt một cái lấy thủy sinh hoa! Xem ra tâm cảnh của Cố Kiếm Sưởng cũng đã đạt tới cảnh giới Tâm Nhược Chỉ Thủy." Tử Dương chân nhân tán thưởng một câu.
Loại tâm cảnh này cũng không phải là tính cách của một tiếng, mà chỉ đơn giản là sự lĩnh ngộ đối với đạo pháp.
Dựa theo đạo pháp mà nói thì ‘nhất niệm khẽ động’ chính là lời giải thích tốt nhất.
Nước luôn luôn hướng về phía dưới mà chảy, mà lại sẽ không bao giờ đình chỉ.
Có người thuận theo tự nhiên thuận dòng mà đi, từ đó tại bên trong ngàn vạn biến hóa tìm ra quy luật khống chế pháp tắc.
Lại có người đi ngược dòng nước, đánh vỡ thông thường, lấy bất biến để ứng vạn biến, tự mở ra thông đạo.
Vừa rồi Tử Dương chân nhân lấy tay điều khiển nước trà không thay đổi hình dạng ấm trà chính là đã tìm đến quy luật tự nhiên của nước, thuận theo hướng nước chảy mà điều khiển được nước. Bây giờ thao tác của Cố Kiếm Sưởng cũng là như thế.
"Lấy thủy sinh hoa mang ngụ ý khởi nguyên của vạn vật đều bắt đầu từ nước. Đây cũng là nơi phát ra của ngàn vạn đạo pháp."
"Nước có thể nâng thuyền và cũng có thể lật thuyền. Lấy sinh mệnh làm lý niệm thì nước có thể tạo nên sinh mệnh và cũng có thể hủy diệt sinh mệnh. Như vậy sinh tử của vạn vật đều tồn tại ở một ý niệm."
"Diệp tiền bối sẽ phá chiêu như thế nào đây?" Trong đám người, Hạc Vô Song âm thầm tự hỏi, trong mắt hắn lộ ra vẻ thâm thúy, tựa như đã minh bạch điều gì đó.
Trên bầu trời, Diệp Thu nhìn xem một đóa hoa sen nở rộ trước mắt mà trong lòng run lên. Nhưng sau đó hắn lại lộ ra vẻ tươi cười, bộ dáng thong thả mây trôi nước chảy mây trôi.
Chỉ thấy đóa hoa sen nở rộ kia bỗng nhiên hóa thành một giọt nước sáng long lanh rồi lao về phía Diệp Thu mà giết tới.
Ngay sau đó, thiên địa thoáng như mất đi sắc thái, trở nên vô cùng u ám sinh mệnh chi hỏa tựa như bị đốt hết.
Diệp Thu cũng là thật sâu sợ hãi mà thâm than một tiếng. Tốt một chiêu lấy thủy sinh hoa!
Nhìn như một chiêu đơn giản nhưng lại là chiêu số cường đại về lĩnh vực thời gian.
Dưới tốc độ cực nhanh thì sẽ có thể nhìn thấy tương lai.
Mười năm có thể thấy được bốn mùa thay đổi, trăm năm có thể thấy được sinh lão bệnh tử, ngàn năm có thể thấy được vương triều biến hóa.
Đây cũng là chỗ cường đại pháp tắc thời gian, có thể để cho người ta lâm vào bên trong vô tận sợ hãi, không cách nào tự kềm chế chính mình.