"Ngươi chính là Diệp Thu phải không?" Cố Kiếm Sưởng trầm mặt hỏi.
Diệp Thu thong dong quay người ra hiệu cho ba vị đồ nhi của mình đi đến bên người Minh Nguyệt, sau đó nói: "Ta chính là Diệp Thu."
"Ha ha ha, rất tốt, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, trẻ tuổi như vậy mà đã có tu vi cao như thế, Huyền Thiên đạo hữu đã có người kế tục rồi!" Cố Kiếm Sưởng cười to nói.
Ông ta bỗng nhiên thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ làm cho tất cả mọi người đều mơ hồ.
"Vãi nồi, không phải lão ta sợ rồi chứ?"
"Nói thế nào lão ta cũng là lão tổ của Chí Tôn điện, nếu như nhận sợ thì chẳng phải là nói cho thế nhân rằng Chí Tôn điện không được sao?"
Đám người lập tức nghị luận ầm ĩ, những lời này đều rơi vào trong tai Cố Kiếm Sưởng, tâm giết chết những người này ông ta đều có.
Mẹ nó! Các ngươi mới không được a!
Đây gọi là tránh hiểm khẩn cấp, các ngươi thì biết cái quái gì?
Chỉ nghe Cố Kiếm Sưởng tiếp tục nói ra: "Lão phu năm đó cùng với sư tôn Huyền Thiên chân nhân của ngươi cũng có mấy phần giao tình, luận bối phận ngươi chính là sư điệt của ta, vậy lão phu làm sao có thể giao thủ cùng ngươi. Chuyện này mà truyền đi thì chẳng phải người ta sẽ nói lão phu lấy lớn hiếp nhỏ sao?"
Cố Kiếm Sưởng tự tìm cho mình một cái bậc thang đi xuống, nhưng Tề Vô Hối không chịu thua nên hỏi: "Ồ, lão già này từ khi nào biết rõ cần kéo quan hệ với chúng ta vậy? Tính tình ngạo mạn vừa nãy của ngươi đã biến đi đâu rồi?"
Không thể không nói, Tề Vô Hối âm dương quái khí xác thực rất làm cho người ta đau đầu.
Cố Kiếm Sưởng đã tức giận đến muốn chụp chết hắn. Mẹ nó! Ngươi thuần tâm tìm chỗ không thoải mái cho lão tử đúng không?
Gặp Diệp Thu đến đây, Tề Vô Hối lập tức trở nên kiên cường. Ở đây có nhiều người như vậy mà hắn không trang bức một cái xinh đẹp thì thực sự quá đáng tiếc.
Tề Vô Hối lại nhàn nhạt nói ra: "A, ta biết rồi, thì ra Cố tiền bối đang sợ! Chuyện này cũng không kỳ quái a!"
Sau đó hắn quay đầu lại nói với đám đệ tử: "Các ngươi trở về hãy nhớ cho kỹ không được mù truyền, đường đường là Thái Thượng trưởng lão của Chí Tôn điện vậy mà lại sợ. Chuyện này nếu như truyền đi thì về sau người ta có thể sẽ nói rằng: Ồ, thì ra Chí Tôn điện chỉ được như vậy! Các ngươi rõ chưa?"
Chúng đệ tử nghe xong liền cúi đầu nín cười, phụ họa nói ra: "Đã rõ! Chúng đệ tử nhất định sẽ không loạn truyền, nhất định sẽ không nói cho người khác rằng Chí Tôn điện không được!"
"Hự!!!" Cố Kiếm Sưởng tức giận đến thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, trong lồng ngực ông ta đã bị lửa giận công tâm.
Chuyện này tựa hồ đã liên quan đến vấn đề tôn nghiêm của đạo thống nên Cố Kiếm Sưởng không thể lùi bước.
Cũng được, ta ngược lại là muốn nhìn xem cái gọi là Bạch Y Kiếm Tiên, Huyền Thiên đạo nhân chi đồ đến cùng có chỗ gì cường đại?
Cố Kiếm Sưởng mang vẻ mặt âm trầm, chậm rãi đi tới, nói: "Xem ra hôm nay chúng ta không đánh không được. Nếu các ngươi đã có hứng thú như thế thì lão phu liền bồi các ngươi chơi đùa. Vừa vặn lão phu cũng muốn lĩnh hội một chút cái gọi là Huyền Thiên chi đồ đến cùng có chỗ gì đặc biệt."
Cố Kiếm Sưởng nhìn thẳng Diệp Thu, bá khí nói ra.
Ông ta vốn định nhường nhịn, thế nhưng Tề Vô Hối lại không cho phép, cho nên bây giờ ông ta cũng chỉ có thể đánh một trận.
Chỉ gặp Diệp Thu chậm rãi đi ra, nhẹ nhàng đưa lên một cánh tay, nói: "Tiền bối, xin chỉ giáo."
Một sợi Thanh Phong thổi qua, áo trắng theo gió lắc lư, Diệp Thu đi bộ nhàn nhã, nhẹ nhàng nhảy lên, cả người bay vào thương khung.
Nhìn xem thân ảnh áo trắng tiến nhập Thiên Uyên, Cố Kiếm Sưởng cũng đã không đánh không được.
Nếu như lúc này ông ta lui bước thì không khác nào nói cho tất cả mọi người rằng Chí Tôn điện của ông ta không bằng Bổ Thiên giáo.
Cố Kiếm Sưởng thân là nhân vật thái đẩu, nếu như hôm nay ông ta bại bởi một tên vãn bối thì sẽ rất mất mặt. Cho nên trận chiến ngày hôm nay Cố Kiếm Sưởng chỉ có thể thắng chứ không thể bại.
Hôm nay người tới đây đều là cường giả của các đại tiên sơn thánh địa, cơ hồ hơn phân nửa Đông Hoang đều có nhân vật mặt mũi tiến tới. Do đó việc có liên quan đến vấn đề thanh danh của đạo thống thì ông ta không thể lùi bước.
"Tốt! Hôm nay lão phu liền đến thử một lần Huyền Thiên chi đồ đến cùng có bao nhiêu cân lượng!" Cố Kiếm Sưởng bá khí vung tay áo, thả người nhảy lên, đi thẳng tới trên không.
Tất cả mọi người lập tức kích động.
"Vân Đỉnh sơn có trận chiến khúc dạo đầu chính là Chí Tôn cảnh đỉnh phong đọ sức! Quá đặc sắc, thật sự quá đặc sắc!"
"Chúng ta phải nhìn xem đến cùng là Bổ Thiên giáo hay là Chí Tôn điện có đạo pháp tinh diệu hơn?"
Bên trong đám người, bọn người Hạc Vô Song và Phù Dao càng là tâm tình bành trướng.
Có thể thấy được Chí Tôn cảnh đỉnh phong giao chiến thì bọn họ sẽ có thu hoạch vô cùng to lớn.
Nếu như có thể từ trong đó lĩnh ngộ ra một, hai phần thì đó chính là đại cơ duyên của bọn họ.
"Thời gian qua đi nhiều ngày, không nghĩ tới lại có thể thấy phong thái của Kiếm Tiên, thật đúng là để cho người ta chờ mong." Hạc Vô Song cảm khái nói ra, trong mắt hắn phát ra tinh quang.