Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 377 - Chương 377 - Chiến Ý

Chương 377 - Chiến Ý
Chương 377 - Chiến Ý

Tử Dương chân nhân mỉm cười, tiếp tục nhìn xem Lâm Thanh Trúc, bỗng nhiên hỏi: "Diệp tiểu hữu, ta nghe nói học trò của ngươi có một vị cao đồ, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, rất có mấy phần chân truyền của ngươi, không biết đó là vị nào?"

Lúc này ông ta mới chợt nhớ tới trước đó đã lưu truyền sôi sùng sục về cao đồ của Kiếm Tiên, là tồn tại kinh khủng mà ngay cả đồ tôn Hạc vô song của ông ta cũng không có nắm chắc chiến thắng. Bây giờ vừa vặn có cơ hội mà nếu không được kiến thức một phen thì thực sự thật là đáng tiếc.

Nghe được hắn lời này, ánh mắt Diệp Thu ra hiệu cho Lâm Thanh Trúc, chỉ gặp nàng chậm rãi đứng ra nói: "Tiểu bối Lâm Thanh Trúc bái kiến tiền bối."

Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân lập tức sững sờ, vì khi nhìn kỹ nàng thì bọn hắn liền có thể cảm giác được rõ ràng một cỗ kiếm ý băng lãnh thấu xương vờn quanh người nàng, bởi vậy bọn hắn lập tức đoán ra kiếm đạo của nàng có tạo nghệ cực cao, cường độ tu hành kiếm pháp càng là không dám tưởng tượng.

Tử Dương chân nhân cười, nói: "Thì ra ngươi chính là vị cao đồ của Kiếm Tiên được lưu truyền sôi sùng sục kia. Không tệ, quả nhiên là tư thế hiên ngang, rất có vài phần phong thái Kiếm Tiên. Diệp Thu tiểu hữu, mấy vị đồ đệ của ngươi một cái so với một cái đều để cho người ta chấn động nha. Ha ha ha ha."

Tử Dương chân nhân tán dương không chút nào keo kiệt.

"Xem ra đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn lần này vị cao đồ của ngươi đoạt giải nhất là tình thế bắt buộc rồi." Vân Hư chân nhân cũng nói ra ngay sau đó.

Gặp bọn hắn khách sáo như thế Diệp Thu cười nói: "Không có, không có! Lần này ta mang các nàng đến đây cũng là vì tăng một chút kiến thức, tùy tiện chơi đùa mà thôi. Về phần có thể đoạt giải nhất hay không thì liền nhìn xem vận khí của các nàng như thế nào."

Diệp Thu vừa nói ra lời này, nụ cười trên mặt Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân bỗng nhiên cứng đờ.

Gia hỏa này đang nghiêm túc sao?

Mẹ nó! Đây mà gọi là tùy tiện tu luyện ư?

"Ha ha ha, Diệp tiểu hữu quá khiêm tốn, khiêm nhường rồi."

Mấy người trò chuyện vui vẻ, lúc này kết giới trên Vân đỉnh sơn bỗng nhiên run rẩy một cái.

Diệp Thu chậm rãi quay đầu, khóe miệng có chút giương lên, nói: "Muốn bắt đầu rồi sao?"

Hắn trở lại bên người đám đồ nhi, căn dặn vài tiếng:

"Đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn chính là một cái không gian hư vô từ thời Thượng Cổ để lại. Thí sinh sẽ lấy linh hồn nhập giới để triển khai một trận tranh đấu. Tại Vân Đỉnh sơn có một khối thần bia, bên trên ghi chép danh sách xếp hạng. Nếu như đánh bại đối thủ có xếp hạng tương đối cao thì ngươi sẽ trực tiếp thay thế hắn. Cho nên các ngươi hãy nhớ kỹ lời vi sư, không cần chọn những tên yếu gà để đánh từng bước gây lãng phí linh lực."

"Tại giai đoạn trước cần ổn định, không nên khinh cử vọng động. Sau khi bảng xếp hạng quét mới các ngươi hãy trực tiếp chọn đối thủ xếp hạng cao nhất mà đánh cho ta, nhất cử đăng đỉnh là tốt nhất. Nhớ kỹ chưa?"

Diệp Thu nói vậy chủ yếu là muốn nói với Lâm Thanh Trúc, về phần Triệu Uyển Nhi cùng tiểu Linh Lung thì Diệp Thu không trông cậy vào các nàng có thể lấy được thành tích tốt. Dù sao tại Vô Cự cảnh tu vi của các nàng có chút thấp.

Vừa rồi Diệp Thu đã nhìn dại khái một vòng, thiên chi kiêu tử đạt tới Vô Cự cửu phẩm thực sự là quá nhiều, các nàng muốn đánh bại những người này cơ hồ là không có khả năng, cho nên hi vọng sau cùng hắn chỉ có thể đặt ở trên người một mình Lâm Thanh Trúc.

Nghe xong Diệp Thu dặn dò, Lâm Thanh Trúc trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói: "Sư tôn, đệ tử minh bạch! Ngài cứ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng."

Nàng nắm chặt Tử Hà kiếm trong tay, chiến ý mười phần, lặng lẽ nhìn chăm chú vào hết thảy địch nhân chung quanh.

Những người kia đều đối thủ mà nàng sắp đối mặt, nàng nhất định phải đánh bại bọn hắn thì mới có thể đăng đỉnh.

Nhìn xem Lâm Thanh Trúc có tự tin như thế, Diệp Thu cũng là hài lòng nhẹ gật đầu, từ trong ngực lấy ra mấy khỏa Tiên Thiên Đại Hoàn đan đặt vào trong tay nàng, nói:

"Đồ nhi, Tử Hà phong chúng ta có thể đoạt giải nhất để lại lần nữa dương danh lập vạn hay không liền nhìn xem ngươi đấy. Năm đó sư tổ của ngươi quét ngang hết thảy địch nhân cùng thế hệ, thành công đoạt giải nhất, dương danh Tử Hà phong chúng ta."

"Bây giờ vi sư đã không có cơ hội tham gia nên chỉ có thể đem hi vọng đặt ở trên thân một mình ngươi. Nhưng ngươi cũng đừng có áp lực, chỉ cần có tâm đi làm là được, vô luận thành hay bại thì vi sư đều lấy ngươi làm kiêu ngạo."

Lâm Thanh Trúc nghe xong mà khóe mắt cay cay, chiến ý trong lòng nàng lại tăng thêm mấy phần.

Sư tôn đã coi trọng ta như thế thì ta làm sao có thể để cho sư tôn thất vọng được!

Bình Luận (0)
Comment