Từ khi Lâm Thanh Trúc bái sư học nghệ cho tới bây giờ có thành tựu, Diệp Thu đều chưa từng có yêu cầu nàng phải làm cái gì. Hắn luôn luôn quan tâm nàng từng li từng tí, không hề tàng tư các loại tài nguyên tu luyện.
Bây giờ cơ hội báo đáp sư tôn đang ở trước mắt thì Lâm Thanh Trúc làm sao có thể không trân quý.
"Đệ tử nhất định sẽ đoạt giải nhất!" Lâm Thanh Trúc nắm thật chặt Tử Hà kiếm trong tay, ánh mắt nàng kiên định nhìn xem kết giới trên đỉnh đầu, nói.
Gặp nàng kiên định như vậy, Diệp Thu lập tức nới lỏng một hơi.
Phù. . . Quả nhiên vẫn là lắc lư tâm tư có hiệu quả a!
Đồ nhi à, hôm nay vi sư có thể trang bức một cái đẹp đẽ hay không thì liền nhìn xem biểu hiện của ngươi đấy!
He he he, ta phải suy nghĩ thật tốt một chút một hồi nữa nên lấy tư thái như thế nào để trang bức mới được!
Trong lòng Diệp Thu âm thầm suy tính, hắn đã bắt đầu nghĩ đến thời khắc mình trang bức.
【 Đinh. . . 】
【 Túc chủ tặng cho đệ tử năm viên Tiên Thiên Đại Hoàn đan, phát động bạo kích trả về. 】
【 Phải chăng mở ra trả về? 】
"Mở!"
【 Chúc mừng túc chủ phát động gấp trăm lần bạo kích, thu được năm viên Tiên Thiên Cực Linh đan. 】
"Ồ, mới gấp trăm lần thôi sao?"
Diệp Thu có chút thất vọng, nhưng loại chuyện bạo kích trả về này liên quan đến vận khí, có thể phát động gấp trăm lần đã rất không tệ rồi.
Cái hệ thống này có tỉ lệ rơi đồ luôn một mực rất cao, không giống một ít hệ thống tuy lấy danh nghĩa gấp vạn lần nhưng mỗi ngày chỉ cho ngươi gấp mười, hai mươi lần, so với hệ thống rút thưởng còn muốn hố hơn.
"Tiên Thiên Cực Linh đan!"
Diệp Thu cẩn thận nghiên cứu hiệu quả của Tiên Thiên Cực Linh đan, đây cũng là một loại đan dược khôi phục phi thường cường đại.
Trừ cái đó ra Tiên Thiên Cực Linh đan còn có hiệu quả tu luyện cường đại, có khả năng chỉ kém một chút so với viên hạ phẩm Tiên đan Hồi Hoàn đan kia.
Như vậy cũng đã coi như không tệ, Diệp Thu liền giữ lại để ngày sau đánh nhau thiếu mana hắn sẽ dùng một viên để trực tiếp đầy bình.
Chỉ là khi có năm viên Tiên Thiên Cực Linh đan này thì viên hạ phẩm Tiên đan Hồi Hoàn đan kia dường như có chút lãng phí, bởi vì nếu như chỉ là dùng để khôi phục thì Tiên Thiên Cực Linh đan hoàn toàn đủ. Mà nếu dùng để tu luyện thì Diệp Thu căn bản không cần dùng đến, bởi vì hắn còn có thuốc trường sinh cực phẩm.
Trái lo phải nghĩ, ánh mắt Diệp Thu bỗng nhiên nhìn về phía Minh Nguyệt, trong lòng như có điều suy nghĩ.
"Ừm, cái đồ chơi này có thể giữ lại để tán gái."
“Quyết định như vậy đi, quay đầu trực tiếp đưa tặng một viên tiên đan để giải quyết tiểu sư tỷ.”
Minh Nguyệt giờ phút này đang kẹt tại Giáo Chủ cảnh đỉnh phong, chậm chạp không có đột phá. Nếu như tại thời khắc mấu chốt này ta đưa tặng nàng một viên tiên đan, vậy nàng có thể trực tiếp lấy thân báo đáp ta không nhỉ?
Diệu a! Thật sự là quá khéo!
Bên này Diệp Thu còn đang miên man bất định, thì Minh Nguyệt bên kia bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt dị dạng của hắn mà trong lòng xiết chặt.
Gia hỏa này lại đang suy nghĩ ý đồ xấu gì đây? Hắn muốn trêu đùa ta nữa sao?
"Diệp sư đệ, ngươi đang suy nghĩ cái gì mà cười tà ác như vậy?" Minh Nguyệt không nhịn được nên hỏi.
Nàng hiếu kì lại gần, mùi thơm mê người không ngừng kích thích thần kinh Diệp Thu.
Diệp Thu hít sâu một hơi, thân thể run lên, thần thanh khí sảng.
"Ừm, không có gì, chỉ là ta chợt nhớ tới một chút sự tình cao hứng thôi. Sư tỷ, quay đầu lại Tử Hà phong của ta một chuyến đi, ta có một cái lễ vật muốn tặng ngươi."
"A. . ."
Minh Nguyệt nghe vậy lập tức hoảng hốt trong lòng.
Hắn đang muốn đưa tín vật đính ước cho ta sao?
Nàng bỗng nhiên có chút khẩn trương không biết chuyện gì xảy ra.
"Được. . . Vậy trở về ta sẽ tìm thời gian tới Tử Hà phong..."
Giọng điệu của Minh Nguyệt trở nên có chút cà lăm, không biết rõ Diệp Thu sẽ chuẩn bị gì lễ vật, nhưng hắn xuất thủ khẳng định không phải là lễ vật bình thường, do đó trong lòng nàng cũng là mười phần chờ mong.
Nhìn xem kia kết giới của Vân Đỉnh sơn sắp giải trừ, Cố Kiếm Sưởng cuối cùng cũng từ trong thất bại tỉnh lại.
Ông ta không nghĩ ra tại sao mình lại thua Diệp Thu, và tại sao Diệp Thu lại có thể không nhìn pháp tắc thời gian của mình.
Cố Kiếm Sưởng nhìn thật sâu đạo thân ảnh áo trắng phía dưới mà chậm rãi từ trên trời bay xuống tới.
"Sư tôn. . ." Thanh Diệu đạo nhân vừa thoát khỏi sự trào phúng của Tề Vô Hối, nhưng sắc mặt vẫn còn có chút khó coi.
Cố Kiếm Sưởng chỉ khoát tay áo không nói gì rồi đem ánh mắt nhìn về phía Lục Ngôn.