Lục Ngôn là vị đệ tử kiệt xuất nhất của Chí Tôn điện.
Trải qua thất bại lần trước, lòng tự tôn của Lục Ngôn đã bị thương.
Khi trở lại núi, Cố Kiếm Sưởng đã khuyên bảo hắn một phen, còn thuận tiện dạy cho hắn một chút thủ đoạn để đợi đến đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn lần này mà tìm trở về lòng tự tôn.
Vừa rồi Cố Kiếm Sưởng cũng bại nên chỉ có thể đem hi vọng sau cùng ký thác trên người Lục Ngôn nên nói: "Đồ tôn, mặt mũi của Chí Tôn điện chúng ta liền dựa vào một mình ngươi đấy. Tên Diệp Thu kia xác thực quá lợi hại, ta không phải là đối thủ của hắn, nhưng đồ đệ của hắn cũng chưa chắc có những thủ đoạn như hắn, một hồi nữa ngươi phải đánh bại nàng cho ta."
Lục Ngôn mỉm cười, nói: "Sư tổ yên tâm đi, tôn nhi nhất định sẽ không để cho ngài thất vọng. Lần trước ta bại dưới tay nàng chỉ vì ta không có bí pháp cường đại, nhưng bây giờ cái bí pháp Thiên giai kia ta cũng đã khống chế, nếu như lại đối đầu với nàng thì ta có chín thành chắc chắn có thể đánh thắng nàng."
Lục Ngôn có sự tự tin cực cao đối với thực lực của mình. Lần trước hắn thua là thua ở bí pháp, chứ hắn không tin mình lại yếu hơn Lâm Thanh Trúc. Bây giờ hắn đã học được bí pháp Thiên giai của lão tổ cho nên hắn lại tìm về sự tự tin.
"Tốt, thứ ta muốn thấy chính là phần dũng khí này của ngươi."
"Chuẩn bị thật tốt một chút đi, một hồi nữa kết giới sẽ mở ra."
Cố Kiếm Sưởng dặn dò một câu cuối cùng rồi chậm rãi đi về phía trước.
"Ha ha ha, Cố lão đạo, đã chịu phục chưa?" Gặp hắn đi tới, Tử Dương chân nhân lập tức trêu chọc.
Cố Kiếm Sưởng mặt mo tối đen, nói: "Hừ, chỉ là luận đạo để hắn may mắn thắng một chiêu nửa thức, nếu như là sinh tử chi chiến thì thắng bại còn chưa thể biết được."
Ông ta phục không?
Phục chứ! Nhưng vẫn mạnh miệng!
Người ta cho dù chết thì miệng vẫn phải cứng rắn!
"Ha ha ha, ngươi cứ tiếp tục giả bộ đi, năm đó không phải ngươi cũng thua dưới tay Huyền Thiên Chân Nhân sao, bây giờ ngay cả đồ đệ của hắn cũng đều đánh không lại. Chậc chậc. . ." Vân Hư chân nhân cũng không nể mặt một chút nào mà nói.
Lời này vừa nói ra, Cố Kiếm Sưởng lập tức bị lửa giận công tâm.
Hôm nay ông ta xem như đã đem mặt mo của mình đều mất hết tại trước mặt các đại thánh địa ở Đông Hoang.
Bại bởi một tên vãn bối không khác nào một loại sỉ nhục to lớn.
"Hừ, Vân Hư lão đạo, ngươi cũng đừng cuồng, lão phu tuy thua nhưng ngươi cho rằng ngươi lên thì có thể thắng hắn sao?" Cố Kiếm Sưởng không chút khách khí nói ra.
Diệp Thu có thực lực gì thì bọn hắn đều lòng dạ biết rõ. Bọn hắn có thể chiến thắng hay không kỳ thật trong lòng đã sớm có phán đoán.
Vân Hư chân nhân bị hỏi cho á khẩu không trả lời được, sau đó chậm chậm cười nói: "Ha ha ha, lão phu thắng hắn không được, nhưng ta cũng không giống người nào đó bản sự không có bao nhiêu mà lại ưa thích trang bức ra bộ dáng lão tử đệ nhất thiên hạ. Dạng tâm tính này đã trở thành một phần trong tu luyện của hắn. Ngươi nói xem hắn không trang bức thì có thể chết không? Không thể a! Nhưng hắn vẫn đi trang bức!"
"Ngươi. . ." Mấy câu nói này có lực sát thương mười phần, Cố Kiếm Sưởng lập tức nổi giận.
"Hừ. . ." Ông ta giận dữ phất tay áo, nhìn thoáng qua Lâm Thanh Trúc bên người Diệp Thu, nói: "Các ngươi có cái gì tốt mà đắc ý chứ? Chí Tôn điện của ta còn chưa có thua đâu. Đối với nhóm chúng ta mà nói, đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn không phải là để thực lực ai mạnh hơn ai, mà là so xem ai bồi dưỡng đệ tử ưu tú hơn."
Cố Kiếm Sưởng không e dè mà trào phúng một câu, đưa tới chú ý của Diệp Thu.
Lão già này xem ra vẫn còn không phục lắm a!
Lão ta đều bị ta đánh thành cái dạng này mà miệng vẫn còn cứng rắn ghê nhỉ?
Xem ra ta phải thu phục lão ta mới được, nếu không cáo bệnh mạnh miệng này lão ta sẽ không chữa được!
Nghĩ tới đây khóe miệng, Diệp Thu có chút giương lên, chậm rãi đi tới nói: "Xem ra lão tiền bối rất có lòng tin đối với đồ tử đồ tôn của mình nhỉ?"
Cố Kiếm Sưởng vuốt râu, nói: "Đúng thế, tất cả thanh danh của đệ tử trong Chí Tôn điện của ta đều dựa vào chính bọn hắn đánh ra tới. Không giống như một ít người chỉ dựa vào người khác thổi phồng mà nghe rất lợi hại, nhưn trên thực tế có mấy phần bản sự thì tự mình rõ ràng."
Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức đọng lại.
Lâm Thanh Trúc liền mang ánh mắt lạnh lẽo, Diệp Thu càng là nhướng mày, tùy theo lại là cười một tiếng.
"Ha ha ha, Thanh Trúc, ngươi đã nghe chưa, Cố lão tiền bối đây là đang nói ngươi đã bị người khác thổi phồng."
"Một hồi nếu như gặp được đệ tử của Chí Tôn điện thì ngươi phải hướng bọn hắn chứng minh ngươi đến cùng có phải bị thổi phồng hay không đấy."
Lâm Thanh Trúc nắm chặt kiếm trong tay, lạnh lùng nhìn thoáng qua Lục Ngôn đứng cách đó không xa, nở ra một nụ cười hiếm có.
"Vâng, sư tôn, đệ tử nhất định sẽ hướng bọn hắn chứng minh thật tốt, sẽ không để cho Cố lão tiền bối thất vọng."
Lâm Thanh Trúc lập tức liền có mục tiêu.