Cố Kiếm Sưởng khinh thường, cười nói: "Thôi đi, Ngôn nhi, ngươi đã nghe chưa?"
"Bẩm sư tổ, đồ tôn đã nghe được! Đồ tôn rất chờ mong có thể lần nữa lĩnh giáo truyền thừa của Tử Hà phong!" Lục Ngôn không cam lòng yếu thế mà cũng cười nói.
Lần này hắn là có chuẩn bị mà đến, vậy sao hắn có thể thua về khí thế được.
Lâm Thanh Trúc lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Bại tướng dưới tay ta mà thôi."
"Ngươi nói cái gì?" Lục Ngôn lập tức nổi giận hỏi.
Lần trước hắn thất bại đến nay vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn rất không muốn nghe người khác nhắc đến chuyện này, đặc biệt là từ trong miệng Lâm Thanh Trúc nói ra.
Lâm Thanh Trúc chỉ đáp lại hắn một câu: "Kẻ đã từng thua ở trong tay ta thì chưa từng bị ta coi là đối thủ, bởi vì hắn không xứng."
"Cuồng vọng!" Lục Ngôn giận dữ quát lên.
Hắn muốn xuất thủ thì bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt băng lãnh của Diệp Thu mà vội vàng thu tay lại, thân thể phát run một trận.
Cố Kiếm Sưởng nhìn Lục Ngôn, nói: "Ngôn nhi, chú ý phân tấc, không được để loạn tâm thần."
Lục Ngôn nghe vậy liềnhổ thẹn cúi đầu xuống, hắn đã quá muốn chính chứng minh để đem mặt mũi trước đây tìm trở về, cho nên vừa rồi hơi gấp một chút.
Đám người xem xét tình thế giương cung bạt kiếm này mà lập tức cảm thấy hứng thú.
"Ha ha ha, có ý tứ! Đây là muốn báo thù sao?"
"Chí Tôn điện đã thua hai trận mà bây giờ còn không phục. Nếu đệ tử tiếp tục thua nữa thì mặt mũi của Chí Tôn điện xem như mất hết."
Đám người mang dáng vẻ xem kịch vui, vẫn rất chờ mong trận quyết đấu tiếp theo.
Dù sao đã có vết xe đổ Lục Ngôn bị bại dưới ta Lâm Thanh Trúc một lần, lần này xem xét hắn có chuẩn bị mà đến nên thắng bại còn chưa thể biết được.
Đến cùng là cao đồ của Kiếm Tiên tiếp tục duy trì ghi chép bất bại của mình hay là Lục Ngôn sẽ báo thù thành công đây?
"Chậc chậc, tiểu gia hỏa này vẫn rất cuồng, hi vọng tiếp đó hắn sẽ không bị đánh mặt quá thảm." Tề Vô Hối âm dương quái khí đi tới.
Cái kịch bản này hắn quá mức quen thuộc. Đây chẳng phải là kịch bản của hắn trước đây sao?
Trước kia hắn đã bị đánh mặt một phen, bây giờ hắn đã trở thành người xem kịch nên hắn đột nhiên cảm giác được cái tiết mục hắn thật sự quá thoải mái.
Tề Vô Hối chợt nhớ tới thất mạch hội võ hắn đã bị tức đến muốn thổ huyết, ký ức lúc đó vẫn còn rất mới mẻ.
Đối nghịch với Diệp Thu để cho hắn có tâm lý bóng ma, hắn không nghĩ tới lão già Cố Kiếm Sưởng này quá mạnh miệng, so với hắn trước đây còn chấp mê bất ngộ hơn.
Tề Vô Hối càng ngày càng chờ mong tại thời điểm bị đánh mặt Cố Kiếm Sưởng còn có thể bảo trì vẻ bình tĩnh như hiện tại hay không?
Hắn hi vọng ông ta không trực tiếp bị tức chết, dù sao ông ta cũng là tuổi đã cao, nếu như làm không tốt mà ông ta trực tiếp bị tức chết thì liền không tốt thu tràng.
"He he he, có trò hay để xem rồi." Tề Vô Hối ma quyền sát chưởng, mang dáng vẻ xem kịch vui.
Nghe được Tề Vô Hối trào phúng như vậy, Thanh Diệu đạo nhân khinh thường trừng liếc hắn một cái, nói: "Tề Vô Hối, ngươi cũng đừng phách lối, một hồi nữa chúng ta sẽ đánh bại hết đệ tử Tàng Kiếm phong của ngươi."
"Tốt, ta chờ ngươi." Tề Vô Hối to vẻ lão tử không sợ hãi nói.
Dù sao hắn cũng không trông cậy vào việc đám đệ tử của mình có thể đoạt giải nhất, nhưng có thể đánh bại đám đệ tử của Chí Tôn điện thì hắn vẫn rất tình nguyện.
"Hạo nhi, nhìn chằm chằm đám đệ tử của Chí Tôn điện cho ta. Nếu gặp phải bọn hắn thì cái gì cũng đừng quản, cứ buông tay mà chơi."
Tề Hạo mỉm cười, nói: "Phụ thân yên tâm, hài nhi nhớ kỹ."
"Ha ha ha. . . Thật là náo nhiệt a!" Mạnh Thiên Chính cũng chậm rãi đi tới nói.
Liễu Thanh Phong yên lặng đi theo phía sau ông ta, trên mặt mang theo nụ cười ý vị thâm trường nhìn xem đám đệ tử của Chí Tôn điện.
"Xem ra Thanh Diệu đạo hữu rất có lòng tin đối với các đồ nhi của mình nhỉ?" Mạnh Thiên Chính cười mà giống như không cười, nói.
Thanh Diệu đạo nhân lập tức run lên trong lòng. Ông ta đã từng một lần bị Mạnh Thiên Chính đánh đến sợ hãi vẫn rõ mồn một trước mắt.
Lão gia hỏa này mỗi khi xuất hiện thì đều không có chuyện gì tốt. Nhưng bây giờ đã đến tình trạng không cần thiết phải nhượng bộ.
"Hừ, sao dám sao dám, những đồ nhi này của ta không dám nói mỗi cái đều là kỳ tài ngút trời, nhưng thu thập một chút cá thối tôm nát thì cũng đã đầy đủ."
Mạnh Thiên Chính chỉ cười không đáp, quay đầu lại nói với Liễu Thanh Phong: "Đồ nhi, nghe rõ ràng chưa? Ngươi biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ?"
Liễu Thanh Phong cười nhạt một tiếng, một bộ áo trắng như tuyết, phong thái nhẹ nhàng.
Hắn thân là thủ tịch Đại sư huynh cho nên tại thời điểm mấu chốt này sao có thể mất đi khí thế.
"Sư tôn yên tâm, đồ nhi biết rõ nên làm như thế nào." Liễu Thanh Phong cười nhạt một tiếng nhìn xem Lục Ngôn.
Trông thấy khí thế kia, Diệp Thu liền cười cười, hắn không nghĩ tới cái Chí Tôn điện này từ trên xuống dưới miệng đều cứng như vậy, so với truyền thống văn hóa tại Tử Hà phong của hắn đều không kém cạnh, rất là mạnh miệng.
Diệp Thu thật không biết rõ một hồi nữa bị đánh bại thì bọn hắn có còn cười nổi nữa hay không?
"Được rồi, nhiều lời vô ích, so tài để xem hư thực đi."
Sau khi nói xong, Diệp Thu quay người đi ra, yên lặng chờ đợi kết giới của Vân Đỉnh sơn mở ra.