"Mau nhìn, xuất hiện rồi."
Danh tự của Lâm Thanh Trúc vừa xuất hiện, tất cả những người chú ý lập tức kích động.
Người có phản ứng kịch liệt nhất không thể nghi ngờ chính là Tề Vô Hối.
"Ta đã nói rồi, đứa nhỏ này từ nhỏ ta đã cảm thấy nàng tốt, quả nhiên là vậy."
Tề Vô Hối nhếch miệng cười nói, Diệp Thu đều có chút kinh ngạc.
Đây không phải là áo bông nhỏ của ta sao, làm sao mà hiện tại Tề Vô Hối lại phản ứng còn kịch liệt hơn so với hắn, giống như đây là áo bông nhỏ của hắn vậy.
"Sư. . . Sư huynh, ngươi có sai lầm gì hay không? Tề sư điệt còn chưa lên bảng mà sao ngươi lại kích động như vậy?" Diệp Thu buồn bực hỏi.
"He he he, không phải ta đang mừng thay cho ngươi sao? Về phần Hạo nhi nhà ta có thể lên bảng hay không cũng không quan trọng, dù sao ta cũng không trông cậy vào hắn có thể đoạt giải nhất." Tề Vô Hối mang vẻ mặt không thèm để ý, nói.
Ngươi mẹ nó còn là cha ruột của hắn sao?
Ngươi chỉ vì trang bức mà ngay cả con cái cũng đều mặc kệ ư?
Khóe miệng Diệp Thu giật một cái, hắn nhất thời không biết nên nói cái gì.
Bên này còn đang nghị luận thì bảng xếp hạng lại thay đổi một cái.
"Á đù, vị trí thứ năm mươi sáu." Tề Vô Hối lại kích động hô lên.
Tốc độ lên cao này cũng quá nhanh đi!
Lâm Thanh Trúc một đường quét ngang trảm tướng, tốc độ lên cao thật nhanh.
Dựa theo cái tốc độ này nàng rất nhanh liền có thể đuổi kịp những thiên kiêu kia.
Lúc này nhìn lại giá trị tiềm lực của nàng đã đạt tới năm vạn điểm.
Trước mắt tuyển thủ có giá trị tiềm lực cao nhất chính là xếp hạng thứ nhất Hạc Vô Song với chín vạn điểm, cùng xếp hạng thứ hai Phù Dao với tám vạn chín ngàn điểm.
Dựa theo cái tình thế này Lâm Thanh Trúc rất nhanh liền có thể tiến vào hàng ngũ thê đội thứ nhất.
Trông thấy một màn này, mặt mo của Cố Kiếm Sưởng lập tức đen lại, quay đầu ra hiệu cho Thanh Diệu đạo nhân, nói: "Tầng tiếp theo là vấn đạo tâm, ngươi biết rõ nên làm như thế nào rồi chứ?"
"Đệ tử minh bạch." Thanh Diệu đạo nhân nhẹ gật đầu, lấy ra một khối đưa tin phù hướng về bên trong Vẫn Đỉnh sơn truyền đạt tin tức.
Sau khi tiến vào một tầng lĩnh vực mới, Lâm Thanh Trúc đi tới một chỗ sân rộng.
Bởi vì trước đó nàng trì hoãn quá lâu nên dẫn đến bọn người Hạc Vô Song đã tiến vào tầng tiếp theo.
Bây giờ những người lưu tại tầng này không có mấy cái là nàng nhận biết.
Gặp nàng đi lên trên bình đài, đám người lập tức quăng tới ánh mắt kinh ngạc.
Mấy tên đệ tử của Chí Tôn điện vừa mới nhận được tin tức liền lộ ra ánh mắt địch ý.
"Đừng vội, nhìn xem nàng như thế nào qua được của ải vấn đạo tâm đã, một ải này rất nhiều người đều bị kẹt lại, nếu như có thể trì hoãn nàng một chút thời gian thì không còn gì tốt hơn. Còn nếu như nàng nhẹ nhõm thông qua thì nhóm chúng ta lại động thủ."
Một tên đệ tử đề nghị và lập tức đạt được những người khác đồng ý.
Lâm Thanh Trúc nhíu mày nhìn xem bọn hắn một chút rồi cũng là không để ý đến, nàng trực tiếp đi đến trước mặt một tấm bia đá và rót vào linh lực của mình.
Trong chốc lát, một cái hư ảnh từ trong tấm bia đá xông ra, đó là một vị lão giả tóc trắng bạc ngồi trước một bàn cờ.
Lão giả nhìn nàng và cầm lấy một quân cờ chậm rãi đặt vào bàn cờ, nói: "Tiểu cô nương, ngươi có biết như thế nào là đạo không?"
Cái vấn đề này nhìn như đơn giản nhưng có rất nhiều đáp án, trong lòng mỗi người sẽ có đáp án khác nhau.
Lúc này hình ảnh Lâm Thanh Trúc đang đứng trước cửa ải vấn đạo tâm đều đã rơi vào trong mắt tất cả mọi người bên ngoài sân.
"Hừ, xem ra nàng ngay cả tu đạo là gì cũng đều không biết rõ, xem ra hành trình lần này của nàng liền đến nơi này thôi." Cố Kiếm Sưởng cười lạnh nói ra, tựa như đã nắm chắc phần thắng.
Lúc này Tề Vô Hối cũng gấp mà vội vàng hỏi: "Sư đệ, đừng nói với ta là ngươi chỉ dạy nàng bí pháp mà không dạy nàng đạo pháp nhé?"
Vấn đề này đối với rất nhiều người mà nói là chuyện rất đơn giản, chỉ cần dốc lòng học hỏi ngộ đạo mỗi ngày thì nhất định có thể trả lời được.
Thế nhưng là bây giờ Lâm Thanh Trúc lại đứng im tại chỗ không có bất kỳ đáp lại nào, cũng khó trách tại sao Tề Vô Hối lại lo lắng như thế.
Đối với câu hỏi này Diệp Thu cũng không có trả lời, mà hắn chỉ nhìn xem thân ảnh áo trắng xinh đẹp đang giữ im lặng kia.
Như thế nào là đạo?
Vấn đề này vừa ném ra thì Lâm Thanh Trúc liền ngây ngẩn cả người, nàng nhướng lên mày vì trong lòng có không ít đáp án.
Lâm Thanh Trúc hồi tưởng lại trước đây nàng ở Tử Hà phong nhìn xem đạo thân ảnh cô độc kia, mỗi ngày hắn đều nhìn mặt trời mọc lên rồi mặt trời lặn xuống.
Mỗi ngày hắn để cho nàng làm ba điều gồm ngộ đạo, Luyện Khí, vấn đạo tâm.
Đây cũng là ba cái bài tập lúc nàng nhập môn.
Trước đây Lâm Than hTrúc ngây thơ vô tri, trong lòng một mực cho rằng mình tu luyện là vì báo thù.
Thế nhưng nàng không biết rõ những người khác vì sao mà tu đạo, vì vậy nàng đã cố ý đi hỏi sư tôn.
Sư tôn đã nói một câu mà đến nay đều để cho nàng cảm thấy vẫn còn mới mẻ, cảm xúc rất sâu.
Nghĩ tới đây, Lâm Thanh Trúc không chút do dự nói ra: "Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì kế thừa tuyệt học của hiền thánh, vì mở ra thái bình vạn thế! Đây chính là đạo trong lòng ta!"
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chấn kinh.
"Vãi lồng!"
"Cửa ải vấn đạo tâm này ta đã nghe qua vô số đáp án, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua một câu bá khí như thế."
"Ta tu đạo là vì cái gì? Vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh, vì kế tuyệt học của hiền thánh, vì mở ra thái bình vạn thế!"
"Quá tuyệt! Đây là câu trả lời bá khí nhất, xinh đẹp nhất mà ta từng nghe qua!"
Một câu vừa thốt ra, toàn trường đều sôi trào. Tất cả mọi người không nghĩ tới Lâm Thanh Trúc sẽ nói ra một câu nói kinh thiên như vậy.
Ngay cả đám người bên ngoài cũng đều kinh ngạc, vì không ai có thể nghĩ tới Lâm Thanh Trúc có tính cách lãnh đạm như vậy mà trong lòng nàng lại có đại chí hướng như thế.