"Á đù, thật là quá tàn nhẫn, một câu liền khiến cho lão phu nhiệt huyết sôi trào a."
Lâm Thanh Trúc vừa nói ra lời này, nỗi lòng lo lắng của Tề Vô Hối lập tức liền tan biến.
Tiếp theo đó hắn càng là xuân quang xán lạn, tâm tình lập tức được mở ra.
"Ha ha ha, thật không có ý tứ a, Bổ Thiên giáo chúng ta dạy bảo đệ tử xưa nay đã như vậy rồi."
Lúc này ngay cả Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân cũng lộ ra biểu lộ rung động.
"Phù. . ."
Bọn họ hít một hơi thật sâu, cho dù là bọn hắn thì đạo tâm cũng không thể đạt được cảnh giới như thế.
Dám vì thiên địa lập tâm phải cần hùng tâm tráng chí bực nào a?
"Diệp Thu tiểu hữu, cao đồ của ngươi quả thật khó lường, tuổi còn nhỏ liền có đạo tâm như thế, lão phu xem như phục." Tử Dương chân nhân cảm thán một câu.
Diệp Thu cũng có chút ngoài ý muốn, hắn nghĩ không ra chính mình trước đây chỉ nói với nàng một lần, vậy mà nàng còn nhớ rõ ràng như thế, thật làm cho hắn mát mặt.
He he he, không hổ là áo bông nhỏ tri kỷ nhất của vi sư, quá ấm lòng đi!
"Ha ha ha, lão tiền bối quá khen rồi, tiểu đồ đệ của ta có tư chất ngu dốt, sao dám nhận lời tán thưởng như thế tiền bối." Diệp Thu vừa cười vừa nói, biểu tình của hắn cũng không giống như đang khiêm tốn.
Thấy vậy mà khóe miệng Tử Dương chân nhân liền giật một cái. Gia hỏa này... thật không biết rõ hắn là đang khiêm tốn hay là cố ý trang bức nữa?
"Ha ha ha, tiểu hữu thật sự là người điềm đạm, lão phu bội phục." Vân Hư chân nhân cũng là lắc đầu cười nói, trong lòng ông ta mười phần hâm mộ.
Bản thân Diệp Thu không chỉ có thực lực cường đại, tu vi cao thâm khó lường, mà ngay cả đồ đệ của hắn cũng là kỳ tài vạn người không được một.
Trong thoáng chốc, bọn họ tựa như nghĩ tới năm đó bị Huyền Thiên đạo nhân chi phối đến sợ hãi, giống như đều đã thành ác mộng.
Lúc này, sắc mặt Cố Kiếm Sưởng đã có chút không dễ nhìn, ông ta cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Trúc lại bỗng nhiên nói ra một câu kinh thiên như vậy.
Cái thế cục này lập tức được nàng mở ra rồi.
Cùng với nàng so ra thì tất cả các câu trả lời trước đó đều lộ ra vô cùng ảm đạm, thậm chí còn có chút tự tư tự lợi.
"Khốn nạn!"
Cố Kiếm Sưởng giận mắng một câu, tâm tính đã hoàn toàn sụp đổ.
Ngay từ đầu ông ta còn tưởng rằng Lâm Thanh Trúc chỉ tu võ đạo chứ không tu đạo tâm.
Ai ngờ nàng không chỉ có hai đạo đồng tu, mà tâm cảnh của nàng càng là cao đến như vậy, trực tiếp nghiền ép tất cả mọi người.
Nếu cứ tiếp như thế thì Chí Tôn điện của ông ta lần này sợ là sẽ mất hết mặt mũi.
Cố Kiếm Sưởng có chút hối hận vì sao ngay từ đầu lại cùng Diệp Thu đối địch, đây không phải là ông ta tự tìm nhục nhã sao?
Đáng tiếc bây giờ ông ta có hối hận cũng đã muộn màng, bởi vì ông ta đều đã thổi ra lời trang bức, hiện tại đâm lao thì phải theo lao.
Nếu Cố Kiếm Sưởng muốn đem thể diện tìm trở về thì chỉ có thể đem hi vọng sau cùng ký thác vào trên thân Lục Ngôn. Nếu như ngay cả Lục Ngôn cũng gánh không được thì Chí Tôn điện liền thật sự thua.
Sau khi Lâm Thanh Trúc nói ra câu nói kia, quân cờ trong tay vị lão giả ngồi đánh cờ kia bỗng nhiên rơi xuống, biểu lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, là thừa kế tuyệt học của hiền thánh, vì mở ra thái bình vạn thế!"
"Tuyệt, thật sự là quá tuyệt."
Yên lặng một hồi, lão giả bỗng nhiên nở một nụ cười, chỉ thấy một cỗ kim quang chậm rãi rơi xuống, rót vào thể nội Lâm Thanh Trúc.
Đó là một cỗ khí vận nhân gian thật nhiều, so với lúc trước Hạc Vô Song đạt được còn nhiều hơn gấp mấy chục lần.
Tất cả mọi người thấy vậy mà đều rung động không thôi.
"Lão phu đã kiểm định vấn đạo tâm mấy cái kỷ nguyên, nhưng đây là câu trả lời đặc sắc nhất mà ta nghe được."
"Tiểu cô nương, chúc mừng ngươi đã thông qua cửa ải vấn đạo tâm."
Lão giả cười nhạt nói ra, hào.quang dần dần biến mất, trước mặt Lâm Thanh Trúc thình lình mở ra một cánh cửa.
Lâm Thanh Trúc lập tức giật mình khi cảm thụ được một cỗ khí vận gia thân kinh thiên kia.
Nàng cũng không nghĩ tới trước đây sư tôn chỉ dạy một phen mà hôm nay lại có sự trợ giúp lớn như thế đối với nàng. Trong lòng nàng càng thêm bội phục Diệp Thu.
"Thật không ngờ sư tôn có kiến giải về đạo sâu như thế. Ta chỉ là dính chút ánh sáng của ngài ấy mà thôi." Lâm Thanh Trúc tự lẩm bẩm trong lòng.
Nàng so với ai khác đều rõ ràng hơn câu nói này đến cùng xuất phát từ miệng ai.
Vào lúc nàng đang ngẩn người thì bỗng nhiên cảm giác được một tia sát ý.
"Động thủ!"
Tại thời khắc này, mấy tên đệ tử của Chí Tôn điện bỗng nhiên từ phía sau đánh lén Lâm Thanh Trúc.
Khi nàng cảm giác được cỗ sát khí này thì một cỗ kiếm ý băng lãnh thấu xương trong chốc lát liền nở rộ ra.
Lâm Thanh Trúc chậm rãi xoay người lại, lặng lẽ nhìn chăm chú vào mấy tên đệ tử của Chí Tôn điện, khẽ quát: "Các ngươi muốn chết à?"