Lâm Thanh Trúc nghiêng người tránh thoát một tên đệ tử của Chí Tôn điện tập kích, sau đó đột nhiên đạp ra một cước đem hắn đá xuống bình đài.
Trong nháy mắt nàng rút ra Tử Hà kiếm, một kiếm đính hắn tại bên trên cây cột, ngay sau đó hắn liền hóa thành một đạo hào quang ly khai khỏi Vân Đỉnh sơn.
"Trực tiếp đánh bại sao?"
Biến cố bất thình lình làm cho tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị, thậm chí đều chưa kịp phản ứng.
Tên đệ tử của Chí Tôn điện vừa bị Lâm Thanh Trúc cho ăn một kiếm kia nói thế nào cũng là tu sĩ Huyền Chỉ thất phẩm, nhưng hắn cứ như vậy liền không chịu nổi ư?
Mấy tên đệ tử còn lại của Chí Tôn điện trông thấy sư huynh của mình bị đánh bại mà lập tức cảm giác đại sự không ổn, muốn bỏ chạy. Nhưng bọn hắn đã bị kiếm ý của Lâm Thanh Trúc khóa chặt, trong chốc lát một đạo Tuyệt Trần Trảm trực tiếp chém qua bọn hắn.
Không đến một hơi thở, mấy tên đệ tử muốn đánh lén của Chí Tôn điện đã trực tiếp bị Lâm Thanh Trúc dung một kiếm đánh tan, toàn bộ bị đánh ra khỏi Vân Đỉnh sơn.
Trông thấy một màn này tất cả mọi người đều sợ hãi, và cũng khắc sâu ý thức được Lâm Thanh Trúc có thực lực kinh người, không phải ai cũng đều có thể khiêu khích nàng.
"Chí Tôn điện rốt cục cũng chỉ như thế!"
Lâm Thanh Trúc dung một kiếm liền giải quyết trận chiến đấu, nàng lạnh lùng lưu lại một câu rồi thu hồi Tử Hà kiếm, quay người liền tiến vào tầng tiếp theo.
Bên ngoài Vân Đỉnh sơn, Cố Kiếm Sưởng nhìn thấy mấy tên đệ tử của Chí Tôn điện bị đánh ra ngoài mà cố gắng kìm nén lửa giận, không để cho mình bộc phát.
Tại bên dưới tình huống đánh lén mà bọn hắn ngay cả một cọng tóc của đối phương cũng đều không thể thương tổn đến, không đến một hiệp toàn bộ đều bị đánh bại.
"Chậc chậc. . . Chí Tôn điện làm ra loại chuyện trộm gà trộm chó còn chưa tính, đã vậy ăn trộm bất thành mà ngược lại còn đem chính mình cho chơi chết. Thật là quá mất mặt." Tề Vô Hối lạnh lùng chế giễu.
Đối với việc trào phúng người khác hắn chính là chuyên gia.
Nghe thấy lời trào phúng của Tề Vô Hối thì Cố Kiếm Sưởng liền giận mà không dám nói gì.
Nếu như đặt ở trước đó thì Tề Vô Hối đã sớm chết mấy trăm lần, thế nhưng phía sau hắn đang có Diệp Thu đứng đó, cho nên hắn liền không chút sợ hãi Cố Kiếm Sưởng như thế.
Ta nói ngươi buồn nôn đấy, ngươi làm gì được ta? Ngươi đánh không lại Diệp sư đệ của ta thì ngươi chỉ có thể chịu nhục mà thôi!
"Khốn nạn! Đúng là một đám phế vật!" Cố Kiếm Sưởng giận mắng một câu, sau đó quay lưng bỏ đi, trực tiếp không để ý tới Tề Vô Hối đang âm dương quái khí.
Lâm Thanh Trúc sau khi thông qua cửa ải vấn đạo tâm và được một cỗ khí vận gia thân cường đại, chỉ thấy giá trị tiềm lực của nàng đã phi tốc tăng lên, nhất cử đạt đến hơn tám vạn điểm.
Sự đột này kinh người này đã trực tiếp đem xếp hạng của nàng kéo đến hạng mười.
Nguyên bản người thứ mười một là Lục Ngôn đã trực tiếp rớt xuống này thứ mười hai.
Tề Vô Hối cười ha hả, nói: "Ha ha ha, Thanh Diệu lão đạo, đây chính là cao đồ của ngươi sao? Ngươi không được mà cao đồ của ngươi cũng không được!"
"Hừ, Tề Vô Hối, ngươi chớ có đắc ý quá sớm, tầng tiếp theo là cửa ải lớn nhất, ngươi hãy đợi đấy mà nhìn xem đến cùng là ai không được đi." Thanh Diệu đạo nhân ngược lại là bị tức đến hỏng mà trực tiếp quát to.
Tề Vô Hối cũng không cam lòng yếu thế, đáp lại: "Tốt, vậy nhóm chúng ta liền nhìn xem thôi. Đến lúc đó tiểu lão nhân nhà ngươi mà tức điên lên thì coi như xong."
"Ngươi vẫn nên lo lắng cho chính ngươi đi." Thanh Diệu lạnh lùng buông xuống một câu, sau đó quay người rời đi vì không muốn lại đấu khẩu với Tề Vô Hối.
Lúc này Lâm Thanh Trúc đã bước vào cửa ải cao nhất.
Sau khi tiến vào tầng này nàng bỗng nhiên khẽ giật mình.
"Ồ?"
Trong mắt Lâm Thanh trúc tràn đầy sự nghi hoặc mà nhìn xem từng đạo thân ảnh quen thuộc phía trước.
Lúc này Hạc Vô Song, Phù Dao, Liễu Thanh Phong, cùng với Lục Ngôn, Cố Hải Đường đều ở chỗ này. Còn có một số khuôn mặt xa lạ mà Lâm Thanh Trúc không nhận ra.
"Chà, lại có người đến sao?" Gặp cửa chính buông lỏng một cái vì lại có người tiến vào nơi này, Lục Ngôn cười lạnh nhìn tới, hỏi.
Nhưng khi hắn trông thấy Lâm Thanh Trúc thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.
"Có ý tứ, lần này thật là náo nhiệt." Thấy người tới là Lâm Thanh Trúc, Hạc Vô Song cũng là sửng sốt một cái, tùy theo cười một tiếng, nói.
Ở một bên khác, Liễu Thanh Phong chậm rãi đi tới, nói: "Lâm sư muội, ngươi rốt cục đã đến."
Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu, hỏi: "Liễu sư huynh, đây là cái tình huống gì?"
Ở đây có nhiều người như vậy mà lại không có ai động thủ, từng người chỉ đứng đấy cũng không biết rõ đang nhìn cái gì.