Ánh mắt Diệp Thu trở lại Vân Đỉnh sơn.
Dưới một mảnh Hư Vô chi địa, Lâm Thanh Trúc tuyệt thế độc lập, dẫn một kiếm từ trời xanh mà đến, phảng phất như một vị tiên tử giáng lâm thế gian.
Trong chốc lát, đạo Thiên môn kia đột nhiên mở rộng, lực lượng khủng bố đến từ trời xanh rơi xuống.
Lục Ngôn lập tức biến sắc, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt bất lực, mặt mũi tràn đầy vẻ sợ hãi.
Hắn không nghĩ ra vì cái gì Lâm Thanh Trúc lại có thể nắm giữ thần kỹ bực này mà hắn thì không có.
Cảm giác áp bách kia đơn giản chính là đả kích cực lớn, không đến trong chốc lát huyết khí của Thao Thiết lập tức giảm đi không ít, khí thế của nó cũng lập tức bị nghiền ép cho ảm đạm xuống.
Lục Ngôn tràn đầy vẻ không tin tưởng, nói: "Không, không có khả năng. Ta không tin đây là sự thực. Ngươi làm sao có thể nắm giữ thần kỹ nhất kiếm khai thiên môn chứ . ."
Lâm Thanh Trúc lặng lẽ nhìn hắn, nói:
"Không có cái gì là không có khả năng hết. Thế giới này chính là kỳ diệu như vậy."
"Tầm mắt của ngươi quyết định độ cao của ngươi, bảo thủ sẽ không thể mang cho ngươi cái gì tốt mà ngược lại còn khiến cho ngươi dần dần đánh mất bản thân."
"Hôm nay một kiếm này là vì để cho ngươi minh bạch cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân."
Lâm Thanh Trúc lạnh lùng đáp lại, cũng không cùng Lục Ngôn tiếp tục nói nhảm, sau đó lại chém xuống một kiếm.
Trong chốc lát, kiếm khí vạch phá trời cao, lực lượng đến từ trời xanh kia lại lao tới.
Không đến một hơi thở, hư ảnh Thao Thiết đã trực tiếp bị đánh nát, không hề có lực hoàn thủ.
Huyết khí phiêu linh đầy trời, sắc mặt Lục Ngôn là một mảnh tái nhợt. Theo hư ảnh Thao Thiết bị đánh tan, trong nháy mắt hắn cũng bị phản phệ.
"Phụt!!!"
Lục Ngôn phun ra một ngụm tiên huyết, trong nháy mắt hướng phía dưới ngã xuống, ánh mắt trở nên tuyệt vọng.
Hắn muốn giãy dụa, muốn phản kháng, thế nhưng tại trước mặt thần kỹ cho dù hắn có thêm nhiều thủ đoạn hơn nữa thì cũng không cải biến được sự thật này.
"Không. . . Ta không có khả năng thất bại như vậy."
Lục Ngôn giãy dụa, lại một lần nữa đứng lên, đôi mắt đỏ bừng. Tâm tính cao ngạo không cho phép hắn lần thứ hai trải qua loại thất bại này.
Lục Ngôn muốn tìm về tôn nghiêm mà trước đây bị đánh bại mất hết. Hắn vốn cho rằng lần này có thể triệt để chiến thắng Lâm Thanh Trúc, nhưng không nghĩ tới hắn lại nghênh đón thêm một lần thất bại.
Lần thất bại này so với lần trước còn đả kích hắn thê thảm đau đớn hơn. Hắn không thể nào tiếp thu được sự thật này.
Lục Ngôn chậm rãi giơ lên sát đao trong tay, móc ra một viên đan dược khôi phục ăn vào, hắn còn muốn tái chiến một trận.
Nhìn xem Lục Ngôn không cam lòng thất bại, Lâm Thanh Trúc chỉ lãnh đạm cười một tiếng, nói: "Xem ra ngươi vẫn rất không phục. Đã như vậy ta hôm nay liền thu phục ngươi."
Trong chốc lát, Lâm Thanh Trúc đột nhiên đánh tới, một kiếm trảm lui Lục Ngôn ra xa vài trăm mét.
Công kích này hắn căn bản không thể chống đỡ được, bởi vì trọng thương mà chỉ dựa vào một viên đan dược bình thường thì căn bản không cách nào khỏi hẳn.
Cứ việc Lâm Thanh Trúc không có lần nữa sử dụng chiêu nhất kiếm khai thiên môn, nhưng ở phía dưới kiếm pháp tinh diệu vô cùng của nàng, Lục Ngôn rất nhanh lại một lần nữa thua trận.
Chỉ thấy hắn bị Lâm Thanh Trúc một cước đạp bay ra ngoài vài trăm mét, hung hăng đụng vào một cái cột đá, hắn đau đớn thét lên rồi gục ngã.
Lục Ngôn nằm rạp trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng, giãy dụa không ngừng, lại một lần nữa chật vật đứng lên.
Trong mắt hắn tràn đầy sự phẫn nộ, gầm thét nói: "Ta không có khả năng thua, ngươi chết đi cho ta. . ."
Lần này là Lục Ngôn chủ động phát ra công kích, chỉ tiếc tại thời khắc sát đao sắp đánh tới Lâm Thanh Trúc, thanh Tử Hà kiếm băng lãnh vô cùng đã trước một bước đâm vào thân thể của hắn, trực tiếp tới một kiếm lạnh thấu tim.
"Phụt!!!"
Lục Ngôn lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hắn chồng chất vết thương nên rốt cục đã vô lực ngã xuống, tay cầm sát đao cũng nới lỏng ra.
Theo một đạo hào quang chiếu xuống, thân ảnh Lục Ngôn trực tiếp biến mất khỏi Vân Đỉnh sơn.
Bên ngoài Vân Đỉnh sơn, hư không rung chuyển một trận, một đạo thân ảnh hiện ra.
"Ngôn nhi. . ." Thanh Diệu đạo nhân vội vã chạy lên, chậm rãi đỡ lấy Lục Ngôn.
"Sư tôn, thật xin lỗi, đệ tử. . . thua rồi." Giờ khắc này, cái đầu cao ngạo của Lục Ngôn rốt cục đã cúi xuống.
Thanh Diệu đạo nhân trầm mặc, Lục Ngôn hai lần bị đánh bại nên hắn tựa hồ lòng tự tin của hắn đã bị đánh sập, ánh mắt hắn đã không còn ánh sáng mà ảm đạm xuống.