“Không có chuyện gì đâu Ngôn Nhi. 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, hôm nay bại trận ngày khác chúng ta lại đoạt về gấp trăm lần. Ngươi phải tỉnh lại, không có khả năng cứ như vậy sụp đổ.” Thanh Diệu đạo nhân an ủi Lục Ngôn.
Ông ta không vô tình giống như Cố Kiếm Sưởng, Lục Ngôn chính là đệ tử kiệt xuất nhất của ông ta, đối đãi hắn như con ruột, vậy sao ông ta có thể để hắn cứ như vậy sụp đổ được.
“Không có hy vọng...” Lục Ngôn cười khổ nói.
Thông qua trận quyết đấu hôm nay hắn đã triệt để minh bạch chính mình không có khả năng lại là đối thủ của Lâm Thanh Trúc.
Đạo tâm của Lục Ngôn đã bị hao tổn, lòng tự tin cũng bị đánh mất hết, hắn đã không còn Vô Địch chi tâm nữa, và cũng sẽ không còn động lực lên cao.
Lúc này Lục Ngôn đã từ bỏ giãy dụa!
Trận quyết đấu này liên quan tới thể diện của Chí Tôn Điện cùng Bổ Thiên Giáo, Lục Ngôn bị thua thì nó liền hạ màn.
Bỏ đá xuống giếng là loại chuyện phải nói đến Tề Vô Hối, người bình thường khó mà làm được. Chiếu theo tính cách của hắn thì hắn sẽ thừa dịp ngươi bệnh mà đòi mạng ngươi.
“Ha ha ha ha...... Chậc chậc...... Chí Tôn điện liền là cái này thôi sao?”
“Đến, các ngươi lặp lại cho ta một chút trước đó các ngươi đã nói lời gì? Trí nhớ của ta không tốt lắm.”
“A, ta giống như nhớ tới......”
Tề Vô Hối chậm rãi đi đến trước mặt đội ngũ Chí Tôn Điện, mang bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta nhớ được người nào đó đã từng nói, đệ tử của Chí Tôn Điện từng cái đều có thực học, thanh danh đều dựa vào đánh ra, không phải thổi phồng lên đúng không?”
“Ngươi......” Cố Kiếm Sưởng lập tức giận muốn thổ huyết.
Lục Ngôn nguyên bản ủ rũ cúi đầu, vừa nghe một câu nói kia thì trong nháy mắt thẹn quá hoá giận, muốn phản bác.
Vừa rồi hắn vốn đã bị trọng thương, trong lúc nhất thời không chịu được mà trực tiếp tức hộc máu.
Tề Vô Hối nhếch miệng cười một tiếng, biểu lộ đắc ý, nhìn hắn mười phần thích ăn đòn.
Nhưng lúc này tất cả mọi người ở đây đều có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng rất thoải mái.
Chẳng lẽ là vừa rồi Chí Tôn Điện có thái độ vênh váo đắc ý đã làm cho tất cả mọi người bất mãn?
“Aiii...... Ta vốn cho rằng các ngươi có bao nhiêu hung ác, kết quả liền là cái này.”
“Các ngươi làm ta quá thất vọng, lần sau nhớ kỹ gọi nhiều hơn mấy người, như này không đủ đánh a.”
Tề Vô Hối tức chết người không đền mạng mà nói ra, nói xong hắn liền quay người rời đi, lưu lại đám người Chí Tôn Điện mang vẻ mặt phẫn nộ nhưng lại vô lực phản bác, tâm tình hắn sảng khoái một trận.
“Quá sung sướng.”
Tề Vô Hối thật cao hứng trở lại bên trong đội ngũ, chuyện xảy ra hôm nay so với hắn cả đời này trải qua còn muốn đặc sắc hơn, nó liên tiếp đảo ngược tình thế.
Cũng không biết Tề Vô Hối là cố ý hay là vô ý, mà những lời này của hắn để cho Lục Ngôn vốn đang mê thất bản thân trong lúc nhất thời lại tìm về chính mình.
Lục Ngôn nhìn xem mặt mo tái nhợt của ân sư hắn mà rất không đành lòng, hắn muốn dù không vì mình thì cũng vì ân sư mà tranh một hơi.
Tại Vân Đỉnh Sơn hắn đã bại, nhưng về sau hắn vẫn còn có rất nhiều cơ hội, chỉ cần hắn không buông bỏ thì một ngày nào đó hắn nhất định có thể đoạt lại vinh dự đã từng thuộc về mình.
“Hừ......” Cố Kiếm Sưởng lạnh lùng nhìn thoáng qua đôi thầy trò này.
Hôm nay tại đại hội luận đạo ở Vân Đỉnh sơn Chí Tôn Điện đã mất hết thể diện. Lúc này ông ta mà còn ở lại chỗ này thì như ngồi bàn chông, chịu đựng ánh mắt chế giễu đến từ cường giả các nơi.
Cố Kiếm Sưởng làm sao có khả năng chịu được chuyện này, ông ta phất ống tay áo một cái, nghênh ngang rời đi.
“Ồ, Cố lão tiền bối, đi vui vẻ nhé, coi chừng ngã.” Tề Vô Hối còn cố ý ở phía sau hô một câu, Cố Kiếm Sưởng lập tức lảo đảo một cái, kém chút từ phía trên ngã xuống.
“Vãi nồi, giết người tru tâm a!”
Nội dung cốt truyện này giống như đã từng thấy qua.
Cả đám Bổ Thiên Giáo nhìn nhau, đây không phải kịch bản của Tề Vô Hối lúc trước sao?
“Ha ha ha, Tề sư bá hôm nay giống như chơi vẫn rất vui vẻ.”
“Nếu không vui thì lại như nào? Chẳng phải trước kia người bị nhục nhã đều là Tề sư bá sao, bây giờ rốt cục đã đến phiên ngài ấy nhục nhã người khác một lần. Nếu như không thống thống khoái khoái mà chơi thì liền thua thiệt rồi.”
Chúng đệ tử cũng là nhịn không được mà trêu chọc.
Lúc trước tại thất mạch hội võ, Tề Vô Hối biểu lộ bộ dạng ăn phân vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Bây giờ nhìn thấy hắn dung quang đầy mặt, tựa như toả sáng mùa xuân thứ hai, vui vẻ ghê gớm.
Đối với các đệ tử trêu chọc thì Tề Vô Hối tâm tình vẫn rất tốt nên cũng là ngầm cho phép.
“He he, nha đầu này cuối cùng đã cho Bổ Thiên Giáo chúng ta một bộ mặt, không phí công ta lần trước liều mình cứu giúp.” Nhìn xem trong màn hình Lâm Thanh Trúc chậm rãi bước lên đỉnh núi, Tề Vô Hối âm thầm nói.