Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 438 - Chương 438 - Định Tâm

Chương 438 - Định Tâm
Chương 438 - Định Tâm

“Được rồi, ngươi ngồi xuống trước khôi phục một chút đi, sau đó liền nhìn xem tiểu sư muội của ngươi.” Diệp Thu nhàn nhạt nói.

Ai nói Tử Hà Phong chúng ta thua rồi?

Ta còn có một cái áo bông nhỏ kia kìa, hơn nữa nàng còn đặc biệt hung dữ!

Khả năng chính Diệp Thu cũng không nghĩ tới, vị đệ tử của hắn lăn lộn đến sau cùng lại là Tiểu Linh Lung.

Điều này thật sự có chút ngoài ý muốn, tiểu nha đầu này một một đường thông quan trảm tướng, có thể nói là cho hắn đầy đủ kinh hỉ.

Bây giờ Vân Đỉnh sơn cũng chỉ còn lại có Liễu Thanh Phong, Tiểu Linh Lung cùng với một tên đệ tử Thư Viện Thần Ngữ.

Nhìn thấy vậy Tề Vô Hối đã chịu không nổi, mười phần đắc ý đi đến giữa đám người nói:

“He he he, xem ra hiện tại ta đã không cần thiết tiếp tục điệu thấp nữa rồi! Không phải ta thổi phồng, vừa rồi năm người liên thủ đều đánh không lại tiểu sư điệt của ta, chớ nói chi hiện tại là cục diện hai đánh một.”

“Ha ha ha, xem ra cái bảo tọa của Vân Đỉnh sơn này Bổ Thiên Giáo chúng ta đành phải thu nhận, xin lỗi các vị.”

Nhìn xem Tề Vô Hối như nhặt được tiện nghi mà biểu lộ khoe mẽ, mọi người nhất thời giận mà không có chỗ phát tiết.

Mẹ nó tên này quá đắc chí đi!

Mặc dù người của ngươi đoạt giải nhất, nhưng cũng không đáng làm chuyện buồn nôn như vậy a!

“Ha ha ha, Tề đạo hữu thật đúng là một người thẳng tính, thật sự là không có chút nào khách khí. Vậy lão phu liền sớm chúc mừng Bổ Thiên Giáo đoạt giải nhất.” Thông Thiên đạo nhân cũng là phi thường nể tình mà ủng hộ một chút.

Tề Vô Hối nghe vậy lập tức trong lòng đẹp không ta được.

A...... Quá thoải mái!

Lúc này, màn hình lại lần nữa trở lại Vân Đỉnh sơn.

Ngay sau khi Lâm Thanh Trúc vừa bị đào thải, Tiểu Linh Lung nguyên bản đang một mực ngơ ngác chờ đợi thì cảm xúc của nàng lại mất kiểm soát.

Còn tốt là Liễu Thanh Phong ở bên cạnh an ủi nàng một câu: “Tiểu sư muội, đừng lo lắng, sư tỷ của ngươi không có việc gì, nàng có việc đi ra ngoài trước, một hồi sư huynh lại mang ngươi ra ngoài tìm nàng có được hay không?”

Nghe được sư tỷ không có việc gì thì Tiểu Linh Lung vui vẻ ngẩng đầu lên, hỏi: “Thật sao? Sư tỷ không có dát ư?”

Khóe miệng Liễu Thanh Phong liền giật một cái, nhất thời nghẹn lời, sau đó mới đáp: “Đương nhiên, sư huynh làm sao lại gạt ngươi chứ, không tin chúng ta móc tay đi.”

Liễu Thanh Phong vì trấn an Tiểu Linh Lung mà cũng là không thèm đếm xỉa.

Tiểu Linh Lung nghẹo đầu, dùng ánh mắt tràn ngập trí tuệ nhìn xem Liễu Thanh Phong, nói: “Được, chúng ta sẽ móc tay.”

Chỉ cần sư tỷ không có việc gì thì Tiểu Linh Lung liền an tâm, nhưng sau đó nàng cũng không biết phải làm gì.

Chỉ thấy Liễu Thanh Phong chỉ về phía cái bảo tọa ở cuối con đường, cười hì hì nói: “Linh Lung, không phải ngươi vẫn luôn muốn vô địch cùng thế hệ sao? Ngươi trông thấy bảo tọa kia không, nếu ngươi ngồi lên nó thì ngươi hoàn toàn xứng đáng vô địch cùng thế hệ.”

“Vô địch cùng thế hệ!” Nghe được câu này Tiểu Linh Lung lập tức hưng phấn lên.

Nàng nào có thể chịu được loại dụ hoặc này, vừa nghe mình có thể vô địch cùng thế hệ thì nàng lập tức xông lên.

Tên đệ tử của Thư Viện Thần Ngữ thấy vậy thì liền vung ra trường thương trong tay muốn ngăn nàng lại. Nhưng Liễu Thanh Phong đã trực tiếp đánh ra một chưởng về phía hắn.

Mắt thấy Tiểu Linh Lung từng bước một leo lên Vân Đỉnh sơn, nội tâm Liễu Thanh Phong cũng là vui mừng cười một tiếng.

Không biết vì cái gì bởi hắn rõ ràng có cơ hội ngồi lên vị trí thứ nhất, nhưng hắn lại lựa chọn tặng cho Tiểu Linh Lung.

Tiểu Linh Lung có tâm tư đơn thuần, Liễu Thanh Phong chỉ cần lừa gạt nàng vài câu để cho nàng ngăn lại tên đệ tử của Thư Viện Thần Ngữ, như vậy việc hắn đăng đỉnh là vô cùng đơn giản.

Thế nhưng Liễu Thanh Phong lại không có làm như vậy, mà hắn lựa chọn đem cơ hội này tặng cho Tiểu Linh Lung.

Bởi vì trong lòng Liễu Thanh Phong rất rõ ràng hắn không phải là đối thủ của Tiểu Linh Lung, nàng mới hoàn toàn xứng đáng vị trí thứ nhất.

Nếu như Liễu Thanh Phong lấy loại thủ đoạn này để lừa gạt Tiểu Linh Lung, vậy hắn sẽ rất cắn rứt lương tâm, mất đi phong độ của thủ tịch đại sư huynh.

Huống hồ Liễu Thanh Phong còn thiếu Diệp Thu nhiều ân tình như thế, vậy hắn làm sao có thể làm ra loại chuyện này, cho nên hắn mới buông tha đi đoạt cái bảo tọa kia.

Trông thấy một màn này, đám đệ tử của Bổ Thiên Giáo bên ngoài Vân Đỉnh sơn liền mười phần kính nể Liễu Thanh Phong.

“Aiii...... Thủ tịch đại sư huynh liền là Thủ tịch đại sư huynh, loại tâm cảnh bực này chúng ta không cách nào so sánh.”

“Nếu như lúc này là ta ở bên trong thì chỉ sợ đã bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để lừa gạt tiểu sư muội rồi.”

Đám người cũng là lắc đầu, bọn hắn tự nhận chính mình không thể nào làm được như Liễu Thanh Phong khi đối mặt với bảo tọa của Vân Đỉnh sơn mà còn có thể bỏ được như vậy.

Ai có thể ngăn cản dụ hoặc danh xưng đệ nhất cùng thế hệ cơ chứ?

Tề Hạo tự nhận là hắn cũng làm không được, những người khác càng làm không được.

Đây chính là nguyên nhân Liễu Thanh Phong có thể làm Thủ tịch đại sư huynh tốt như vậy.

Bình Luận (0)
Comment