Tiểu Linh Lung từng bước một đạp vào tinh quang cổ lộ, đi đến trước bảo tọa của Vân Đỉnh sơn.
Nàng do dự một chút rồi đặt mông trực tiếp ngồi lên.
"Hì hì, vô địch cùng thế hệ, xông vịt."
Tại thời khắc nàng ngồi xuống, bầu trời trong nháy mắt liền hạ xuống một đạo hào quang, hóa thành từng điểm tinh quang điểm xuyết xoay quanh trên bầu trời.
Từ bảo tọa bay ra mười đạo khí vận, có sáu đạo trực tiếp tiến vào trong cơ thể tiểu Linh Lung, còn bốn đạo khác bay ra khỏi Vân Đỉnh sơn và rơi vào trên thân Diệp Thu.
Diệp Thu sửng sốt một chút.
"Ồ? Ta cũng có sao?"
Diệp Thu kinh ngạc, có chút mơ hồ, Minh Nguyệt ở bên cạnh mỉm cười giải thích:
"Sư đệ, cái Vân Đỉnh sơn này chính là pháp trận truyền thừa từ thời Thượng Cổ, do khí vận thiên địa dung hợp mà thành. Mỗi một lần luận đạo tại Vân Đỉnh sơn đều sẽ hội tụ mười đạo khí vận thiên địa, chỉ có người thắng trận sau cùng mới có thể thu hoạch được sáu đạo, còn bốn đạo khác sẽ do vị ân sư của người đứng đầu đó nhận lấy, bởi vì giữa bọn họ tồn tại quan hệ nhân quả."
"Cũng có thể nói là nếu không có ngươi thì nàng không thể đoạt giải nhất, bởi vậy ngươi mới có thể nhận được bốn đạo khí vận thiên địa."
Nghe xong Minh Nguyệt giải thích, Diệp Thu lập tức minh bạch.
Khó trách tại sao bọn người Tử Dương chân nhân lại không ngại cực khổ mà chạy đến nơi đây xem trò vui, thì ra có một bộ phận nguyên nhân là do mấy đạo khí vận thiên địa này.
"Thì ra là vậy." Diệp Thu lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói.
Trong lòng hắn cũng là mười phần tiếc nuối khi Huyền Thiên đạo nhân chết sớm nên không có ở nơi này, nếu không thì đoán chừng ông ta cũng có thể được phân hai đạo.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Diệp Thu dường như cũng không thiếu chút khí vận này.
"Aiii. . ."
Diệp Thu lắc đầu hít một hơi. Khí vận đại biểu cho vận số, phúc khí, ngược lại là loại đồ tốt, hiện nay Diệp Thu cũng liền thiếu loại đồ chơi này.
Nếu như khí vận của hắn đủ mạnh, vậy xác suất thành tiên sẽ lớn hơn một chút, bởi vì loại đồ vật này cũng đại biểu cho thiên địa tán thành đối với ngươi, có thể xoá đi vận rủi cực khổ, cùng với nhân quả thống khổ quấn thân.
Đây là xu thế biểu thị lên cao, nhưng chỉ có bốn đạo khí vận thì Diệp Thu còn không đủ dùng.
Không được, xem ra ta còn phải nghĩ biện pháp dỗ em bé mới được!
Chỉ là không biết rõ loại khí vận thiên địa này có thể phát động bạo kích trả về hay không, nếu như có thể thì ta liền đại phát rồi!
Lúc này bên trong Vân đỉnh sơn, tiểu Linh Lung ngồi trên bảo tọa thừa nhận khí vận thiên địa tẩy lễ.
Vương ấn mơ hồ tại chỗ mi tâm của nàng có vẻ càng thêm chói mắt, khí tức của nó cũng biến thành hư vô mờ mịt, khí chất cả người nàng cũng phát sinh cải biến, phảng phất như một tôn Thần Linh cao cao tại thượng, để cho đám người có một loại cảm giác bị tuyệt thế Nữ Đế uy áp.
"Trời ạ, ai có thể nghĩ tới đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn lần này vậy mà bị một tiểu nha đầu chiếm được. Đơn giản là quá điên cuồng."
Ai cũng nghĩ không ra kết quả sẽ là dạng này, ngay từ đầu bọn hắn còn dự đoán tuyển thủ đoạt giải nhất sẽ từ trên thân Hạc Vô Song, Phù Dao và Lâm Thanh Trúc sinh ra, nhưng kết quả lại ngoài ý muốn như thế.
Những tuyển thủ này không ai có thể đoạt giải nhất, ngược lại là tiểu Linh Lung ngay từ đầu bị tất cả mọi người coi thường, cho là nàng chỉ đi vào để chơi một chút mà lại chiếm đi.
"Hì hì, vô địch cùng thế hệ." Ngồi tại bảo toạ của Vân đỉnh sơn, tiểu Linh Lung hết sức hưng phấn, nàng cảm giác cái ghế này ngồi hết sức thoải mái mà không ngừng di chuyển.
Nàng ngồi một hồi lại đứng lên, chạy đến bảo tọa đằng sau nhìn một chút rồi hô to: "A, đây là cái gì?"
Tiểu Linh Lung mang vẻ mặt nghi hoặc, nhìn xem một khối thủy tinh màu lam gắn phía sau bảo toạ, tựa hồ cỗ lực lượng thần kỳ kia từ khối thủy tinh này phát ra.
Tiểu Linh Lung tò mò đưa tay vặn vặn, vậy mà lấy không ra.
Tiểu Linh Lung lập tức không vui vẻ, cầm lên cự chùy chuẩn bị đập nó rơi ra.
Đám người nhìn thấy vậy thì lập tức hít sâu một hơi.
"Vãi chưởng, nàng muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ nàng lại còn muốn đem vương toạ của Vân đỉnh sơn đập nát hay sao?"
Giờ khắc này tất cả mọi người đều chấn kinh, rất muốn vào đi ngăn cản tiểu Linh Lung, nhưng lúc này nào còn có người có thể ngăn cản nàng.
Hiện tại trên Vân đỉnh sơn chỉ còn lại Liễu Thanh Phong cùng với tên đệ tử của thư viện thần ngữ, nhưng bọn hắn lại tới không được.
"Tiểu sư muội, không thể a. . ." Liễu Thanh Phong vội vàng hô lên.
Đáng tiếc vì cách quá xa nên tiểu Linh Lung căn bản nghe không thấy.