"Ha ha ha. . ." Nghe đến đó, Diệp Thu chỉ là cười to, hắn ngược lại đa nghe hiểu ý tứ của tiểu Linh Lung, nội tâm hắn liền thấy ấm áp.
Tiếu nha đầu này cuối cùng cũng không có phí công ta nuôi a, trong lòng nàng vẫn còn có vị sư tôn này, vẫn nhớ kỹ ta đối với nàng rất tốt!
Không hổ là áo bôn nhỏ của vi sư, cuối cùng đều không có hở ra quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên lời nói là như thế nhưng hắn làm sao có thể thu lấy lễ vật của đồ đệ mình được?
Nghiêm túc suy tư một hồi, Diệp Thu chậm rãi nói ra: "Ừm, tốt! Đây là lần thứ nhất Linh Lung tặng quà cho sư tôn, tâm ý của ngươi sư tôn cảm nhận được."
Diệp Thu mỉm cười tiếp nhận năng lượng tinh thạch, xoay chuyển một cái hắn lại nói: "Hiện tại vi sư lại đem khối năng lượng tinh thạch này tặng cho Linh Lung, xem như đây là tiểu lễ vật mà sư tôn chuẩn bị cho ngươi đi, bởi vì sư tôn cũng rất ưa thích ngươi."
Diệp Thu nhẹ nhàng vuốt ve đầu của tiểu Linh Lung, hắn lại đem khối thủy tinh nhỏ kia đưa cho nàng.
Tiểu Linh Lung lập tức nhận lấy, cái đầu nhỏ của nàng hơi nghiêng một cái.
Có ý tứ gì?
Sư tôn không ưa thích lễ vật của ta sao?
Mới nhận xong ngài liền trả lại cho ta là thế nào?
"Không đúng, không phải như vậy. . ." Tiểu Linh Lung nghĩ tới cái gì mà lẩm bẩm trong miệng, nhưng nàng lại không biết rõ nên nói cái gì, ăn nói vụng về.
Trông thấy nàng bối rối như vậy, tất cả mọi người đều không khỏi nội tâm xiết chặt.
Bọn hắn cũng được chứng kiến tràng cảnh tiểu Linh Lung không kiềm chế được nỗi lòng lúc tức giận mà trong lòng đều có bóng ma tâm lý.
Trong lòng bọn họ không ngừng hô hào: "Nàng tặng cho ngươi thì ngươi liền thu lấy đi, chớ có chọc nàng a."
"Sư tôn không ưa thích Linh Lung, cho nên mới không nhận lễ vật của Linh Lung đúng không. . ." Tiểu Linh Lung cuống đến phát khóc, hỏi.
Nàng muốn cho sư tôn một phần lễ vật, thế nhưng nàng cũng chỉ có khối năng lượng tinh thạch này, vậy mà Diệp Thu mặt ngoài tiếp nhận rồi trở tay liền trả lại cho nàng.
Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói:
"Tiểu nha đầu ngốc, ngươi nói mò cái gì đấy? Ba người các ngươi đều là bảo bối của vi sư, mỗi một người đều rất trọng yếu đối với ta, vậy ta như thế nào lại không ưa thích các ngươi chứ?"
"Sư tôn làm được không nhiều cho các ngươi, chỉ cầu có thể trong khả năng của ta mà giúp cho các ngươi vui vẻ, vô ưu vô tư, khỏe mạnh trưởng thành, làm cây dù bảo vệ các ngươi, giúp các ngươi che gió che mưa, đây chính là sự tình mà vi sư vui mừng nhất."
Diệp Thu vừa nói xong thì Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lập tức khóe mắt cay cay, nội tâm cảm động không ngừng.
Các nàng vẫn luôn rất rõ ràng sư tôn đối với mình rất tốt, các nàng đều ghi tạc ở trong lòng.
Nhìn thấy vậy Diệp Thu liền âm thầm vui mừng.
He he he, sáo lộ lại bắt đầu rồi, chính là cái tiết tấu này!
Diệp Thu lại tiếp tục chầm chậm nói ra: "Vi sư cũng không thể cả một đời đều tại bên người để bảo hộ các ngươi. Ta chỉ cầu có thể trước khi mình rời đi sẽ nhìn thấy các ngươi cùng nhau trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phương, như vậy trong lòng vi sư liền đã rất thỏa mãn."
Lời nói cảm động lòng người như thế của Diệp Thu cũng để cho toàn trường rơi vào trầm mặc.
Tất cả đệ tử các mạch nhìn thấy sư tôn người ta bảo vệ đồ đệ người ta như thế, tình cảm với đồ đệ người ta tốt như vậy mà không khỏi nhìn về phía sư tôn của mình.
Bị từng cái ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú vào, đám trưởng lão và thủ toạ các mạch cũng là nội tâm bối rối một trận.
Mẹ nó, các ngươi đừng nhìn ta như vậy a, ta đứng ngoài mà cũng bị trúng đạn sao?
Tất cả trưởng lão của các thánh địa khác cũng phiền muộn không thôi. Lúc đầu bọn họ chỉ muốn lưu lại để cùng trưởng lão của các thánh địa bàn luận một chút về đạo pháp tâm đắc, kết quả lại đụng phải một màn như thế.
Sự so sánh này liền biến bọn hắn thành những kẻ vô tình.
Đồng dạng là sư tôn mà vì cái gì giữa người với người lại có chênh lệch lớn như thế?
"Sư tôn, ngài đừng nói nữa, sư tôn đối với chúng đệ tử rất tốt, chúng đệ tử đều ghi tạc trong lòng." Lâm Thanh Trúc khóe mắt mang theo nước mắt, run rẩy nói ra.
Sau đó nàng cúi đầu xuống vuốt ve mái tóc của tiểu Linh Lung, trấn an nói: "Linh Lung, ngoan, nghe lời sư tôn nhé."
"Vâng, sư tỷ." Nghe đến đây thì tiểu Linh Lung cũng không còn hồ nháo mà ngoan ngoãn đáp ứng.
Nàng mặc dù có rất nhiều đồ vật đều không hiểu, nhưng nàng lại minh bạch một chuyện, đó là ngoại trừ cha mẹ nàng và còn có cả lão ăn mày kia, trên đời này người đối tốt với nàng nhất chính là sư tôn.
Gặp tiểu Linh Lung cuối cùng cũng bình phục tâm tình, Diệp Thu lập tức cười một tiếng trong lòng.
"He he he, tất cả đều là đùa giỡn a, các ngươi xem thật kỹ mà học tập thật tốt."
Một màn biểu diễn này của Diệp Thu trực tiếp để cho ba vị đồ đệ của hắn nước mắt doanh tròng, cảm động không thôi, ngay cả hắn cũng đều tin là thật.
Diễn kỹ này của Diệp Thu nếu không cầm tới tay danh hiệu vua màn ảnh thì liền có chút không thể nào nói nổi rồi.