Nhìn xem khối năng lượng tử thủy tinh trong tay Diệp Thu, tròng mắt tiểu Linh Lung lại đảo mấy vòng, sau đó nàng nhìn lại khối năng lượng lam thủy tinh trên tay mình một chút.
Tiểu Linh Lung nhẹ nhàng chạm vào khối năng lượng tử thủy tinh kia, khi cảm nhận được lực lượng kinh thiên của nó thì khuôn mặt nhỏ của nàng lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, thốt lên: "Tốt quá rồi sư tôn, khối năng lượng tử thủy tinh này so với khối năng lượng lam thủy tinh của Linh Lung còn lợi hại hơn."
Nhìn nàng vui vẻ khoa tay múa chân, Diệp Thu nhéo nhéo cái cái mũi nhỏ của nàng nói: "Cho nên Linh Lung không cần lo lắng cho sư tôn, bởi vì sư tôn cĩng có bảo bối của riêng mình. Các ngươi tự mình cố gắng mà có được đồ vật thì phải giữ lại mà dùng, biết chưa?"
"Vâng."
Tiểu Linh Lung giờ phút này cũng là yên tâm xuống, không còn gánh vác trách nhiệm trong lòng nữa, nàng bắt đầu thưởng thức khối năng lượng lam thủy tinh trong tay mình.
Sau đó tiểu Linh Lung quay đầu lại, lại nói: "Sư tỷ, chờ đến khi trở về hãy giúp ta đem cái này gắn lên trên giường nhé, ta muốn mỗi ngày đều ngủ thật ngon."
Khóe miệng Lâm Thanh Trúc liền giật một cái, nàng thật muốn gõ đầu tiểu Linh Lung cho tỉnh.
"Tốt tốt tốt, sư tỷ sẽ giúp ngươi gắn nó lên trên giường."
"Vâng."
Diệp Thu thu hồi khối năng lượng tử thủy tinh, sau đó hắn nhìn xem đám người chung quanh từng người đều mang ánh mắt khiếp sợ mà trong lòng cười to.
Lần thu hoạch ngoài ý muốn này ngay cả Diệp Thu cũng không nghĩ tới, những người kia thì càng không cần phải nói, khẳng định đều là vô cùng chấn kinh.
Có khối năng lượng tử thủy tinh này cộng thêm gốc trường sinh dược kia, vậy tiếp xuống Diệp Thu liền có thể cân nhắc hai đạo cùng tiến vào Phong Vương cảnh.
Bây giờ đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn đã kết thúc, nơi này cũng không có sự tình gì khác có thể làm, hắn cũng nên cân nhắc trở về núi.
Sau khi Vân Đỉnh sơn đóng lại, lần luận đạo này xem như triệt để kết thúc.
Tất cả trưởng lão của các tông môn thánh địa khác cũng là mỉm cười đi tới, lôi kéo làm quen với Diệp Thu.
"Ha ha ha, chúc mừng ái đồ của Diệp đạo hữu đã thành công leo lên đỉnh của Vân Đỉnh sơn, thật đáng mừng a."
"Tu vi của Diệp đạo hữu cũng là thẳng tới mây xanh, cao thâm mạt trắc, Phong Vương cảnh đã ở trong tầm tay."
"Lão phu đã sớm ở chỗ này chúc mừng Diệp đạo hữu Phong Vương kết ấn." Tào Tri Hiên cũng đi tới chúc mừng.
Diệp Thu mỉm cười, đáp lại một câu: "Đa tạ cát ngôn của chư vị đạo hữu, hi vọng là như thế."
Vân Hư chân nhân đi tới, nói:
"Ha ha ha, Diệp tiểu hữu không cần thiết phải khiêm tốn, thiên phú và tư chất của ngươi xứng đáng với những lời tán thưởng này."
"Suốt nửa đời tu đạo của lão phu cũng coi là kiến thức rộng rãi, nhưng lại chưa từng gặp qua tồn tại khủng bố như ngươi, đang còn niên kỷ nhỏ như vậy mà đã đụng chạm đến Phong Vương cảnh."
"Có lẽ ngươi thật sự có thể đánh vỡ truyền thuyết Đông Hoang vạn năm không Đại Đế."
Vân Hư chân nhân tuyệt đối không phải quá khen Diệp Thu, mà ông ta đang nói lời phát ra từ nội tâm. Bởi vì từ khi bắt đầu nhận biết Diệp Thu thì hắn đã cho ông ta quá nhiều sự chấn động.
Vân Hư chân nhân đánh giá Diệp Thu có tiền đồ bất khả hạn lượng, tương lai đạt tới độ cao thế nào thật không dám tưởng tượng.
Nghe được Vân Hư chân nhân tán dương Diệp Thu cũng không có gì ba động, bởi vì hắn đã thành thói quen với loại tán thưởng này.
Diệp Thu chỉ cười nói: "Đa tạ cát ngôn của lão tiền bối, ta sẽ cố gắng."
"Ha ha ha ha. . ." Vân Hư chân nhân thoải mái cười lớn một tiếng, lại chầm chậm nói: "Tốt, Diệp tiểu hữu, đã đến lúc lão phu phải trở về rồi. Nếu như ngày khác ngươi có rảnh rỗi thì có thể tới thánh địa Dao Trì một lần, lão phu nhất định sẽ hoan nghênh ngươi đến cực điểm."
"Lão tiền bối đi thong thả." Diệp Thu khom người chào, đưa mắt nhìn xem vị Thái Sơn Bắc Đẩu này ly khai mà trong lòng cũng là cảm khái ngàn vạn.
Nếu như sư tôn của ta vẫn còn thì giờ phút này ông ấy sẽ rất cao hứng!
Dù sao các đồ tôn của Huyền Thiên đạo nhân cũng không có làm cho ông ấy mất mặt, bởi vì lần này tại Vân Đỉnh sơn chính là Tử Hà phong của Bổ Thiên giáo đánh ra danh tiếng, do đó ông ấy dưới cửu tuyền chắc hẳn cũng sẽ rất vui mừng.
Aiii. . . Có câu nói nhà có một lão như có một bảo vật.
Vào mười năm trước, tuyết lớn chắn núi, Diệp Thu đưa mắt nhìn xem Huyền Thiên đạo nhân cưỡi hạc mà đi.
Sau khi Vân Hư chân nhân rời đi, trong lòng ai nấy đều biết cái kết mà cũng bắt đầu giải tán.
Vân Hư chân nhân vừa rời đi thì Khương Giới Chi cũng mang theo Phù Dao tiến lên tạm biệt.
"Diệp đạo hữu, lần luận đạo tại Vân Đỉnh sơn này cũng coi là ngươi nhường tất cả chúng ta, và chúng ta cũng đã thấy được bí pháp cường đại của Bổ Thiên giáo."
"Đồng thời cũng để cho lão phu kiến thức được Bổ Thiên giáo bồi dưỡng đệ tử rất tốt, lão phu xem như bội phục."
Khương Giới Chi khẽ cười nói.