Phù Dao kế thừa chính quả của Dao Trì tiên tử nên thực lực tăng nhiều, dưới tình huống như vậy mà lại còn bị Lâm Thanh Trúc lấy một đổi một. Chuyện này đối với Khương Giới Chi mà nói có đả kích phi thường to lớn.
Trong lòng ông ta, truyền thừa chính quả chính là đồ vật cường đại hàng đầu của thế gian này. Ông ta vốn cho rằng lần luận đạo tại Vân Đỉnh sơn này tuyển thủ đạt hạng nhất phải là Phù Dao mới đúng.
Nhưng Khương Giới Chi nào có thể nghĩ tới Lâm Thanh Trúc một tay đánh ra nhất kiếm khai thiên môn lại có thể trực tiếp nghịch thiên cải mệnh, lấy thân thể phàm nhân phạt tiên, đơn đổi với Phù Dao, hai người song song đào thải.
Điều này khiến cho ông ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, bởi vì ông ta đã cố gắng nhiều năm như vậy nhưng cuối cùng vẫn bại, thế thì ai có thể chịu được.
Diệp Thu vẫn chưa trả lời thì Tề Vô Hối đã trước một bước đi lên, thoải mái cười to nói: "Ha ha ha ha, Khương đạo hữu, ngươi nói lời này không sai, Bổ Thiên giáo chúng ta bồi dưỡng đệ tử phải gọi là mười phần coi trọng. Mọi người về sau có rảnh rỗi thì có thể tới Bổ Thiên giáo tham quan học tập một chút, chúng ta rất là hoan nghênh."
Lời này vừa nói ra, đám trưởng lão của tất cả Tiên gia thánh địa ở đây khóe miệng đều giật một cái.
Tề Vô Hối nói lời này rõ ràng là nói với những đệ tử trẻ tuổi kia. Bọn hắn mà thật sự lên Bổ Thiên giáo thăm quan học tập và nếu thật sự đúng như Tề Vô Hối đã nói, vậy đoán chừng bọn hắn sẽ không chịu về nữa.
"Tên này được lắm, ngươi rất độc ác khi chơi cái chiêu này." Có người thầm mắng trong lòng, vì đây rõ ràng là muốn nạy góc tường nhà người ta.
Phải biết hiện tại Bổ Thiên giáo chính là Danh Dương Tứ Hải, hào quang vạn trượng. Mà lời đồn Diệp Thu đối với đệ tử chưa từng tàng tư cũng đã được chứng thực. Lúc này không biết rõ có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào Bổ Thiên giáo và muốn tiến vào Bổ Thiên giáo.
Chỉ tiếc là thu đồ đại điển của Bổ Thiên giáo còn chưa bắt đầu, bọn hắn muốn vào cũng vào không được.
"Chúng ta đi."
Vì bảo trụ những đệ tử này không bị đào đi, rất nhiều thánh địa liền bỏ chạy, không cho Tề Vô Hối có cơ hội trang bức.
Điều này làm.cho lão Tề vô cùng tức giận, vì hắn mới vừa chuẩn bị xong một đợt diễn thuyết kích thích thì kết quả người xem lại chạy hết.
Khương Giới Chi cũng là mặt mo tối đen, khóe miệng giật một cái, nói: "Tề đạo hữu thật biết nói đùa, nếu như không có sự tình gì khác thì lão phu xin được cáo lui trước. Dao nhi, chào hỏi cùng Diệp chân nhân rồi chuẩn bị rời đi."
Phù Dao gật đầu, từ phía sau đi tới hướng Diệp Thu thi lễ một cái.
Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn xem Diệp Thu, trong lòng rất là phức tạp, tựa hồ ẩn giấu chuyện lo xa gì đó mà chậm chậm nói ra: "Đa tạ tiền bối lần trước đã có ân cứu mạng, Phù Dao đời này xin ghi khắc."
Diệp Thu cũng gật đầu, không thể không nói tiểu nha đầu này sau khi kế thừa chính quả của Dao Trì tiên tử thì nàng so với trước đó đẹp hơn không ít, khí chất cũng thay đổi vì càng có thêm tiên uẩn.
"Tiện tay mà thôi, không cần đa lễ." Diệp Thu cũng chỉ là khách sáo trả lời một câu.
Nhưng Phù Dao không cho là như vậy, mà nói ra.
"Đối với tiền bối mà nói có lẽ chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với Phù Dao thì đây chính là ân cứu mạng, Phù Dao đời này khó mà báo đáp được ân tình đó."
"Nếu như ngày sau tiền bối có gì cần Phù Dao báo đáp thì ngài cứ mở miệng, Phù Dao sẽ dốc hết toàn lực tận lực trợ giúp ngài."
Nhìn xem nàng trả lời với ánh mắt kiên định như vậy thì Diệp Thu cũng không đành lòng cự tuyệt.
Không nghĩ tới tiểu cô nương này lại hiểu chuyện như thế, rất biết đạo lý có ơn tất báo. Đáng tiếc nàng không phải là đồ đệ của ta.
Diệp Thu chỉ gật đầu chứ không có trả lời.
Phù Dao sau khi nói xong liền đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Trúc. Giờ phút này nàng vẫn không có quên tràng cảnh mình đã bị Lâm Thanh Trúc đồng quy vu tận, một màn kia đã xâm nhập vào não hải của nàng.
"Lần tiếp theo đối chiến ta sẽ không lại thua ngươi." Phù Dao nhàn nhạt lưu lại một câu rồi quay người đi theo Khương Giới Chi rời đi.
Trong lòng Phù Dao rất rõ ràng nàng sở dĩ thua là do nàng chỉ vừa mới kế thừa chính quả nên còn chưa quen thuộc, do vậy mới để cho Lâm Thanh Trúc có cơ hội nghịch thiên phạt tiên thành công.
Nhưng nếu như Phù Dao có đầy đủ thời gian, nàng tin tưởng lần đối chiến tiếp theo nàng sẽ không lại để cho Lâm Thanh Trúc có một tia cơ hội đánh bại mình.