Đưa mắt nhìn bóng lưng Phù Dao rời đi, Lâm Thanh Trúc cũng là nắm chặt nắm tay, ánh mắt có chút bừng tỉnh.
Nàng cũng không cảm thấy Phù Dao đang phát ngôn bừa bãi, mà là phi thường tin tưởng như vậy.
Phù Dao chính là tiên tử cao cao tại thượng, còn Lâm Thanh Trúc nói cho cùng chỉ là một kẻ phàm nhân. Tuy nàng có thần cốt, nhưng so sánh với thiên tài chân chính mà nói nàng căn bản tính toán không lên cái gì.
Luận thiên phú, tư chất thì Lâm Thanh Trúc cùng Phù Dao căn bản không cùng một cái cấp độ.
Thông qua lần luận đạo tại Vân Đỉnh sơn này, Lâm Thanh Trúc rốt cục ý thức được tầm quan trọng của các nhân tố như căn cốt tư chất và kỳ ngộ.
Lâm Thanh Trúc sở dĩ có thể cùng những vị thiên chi kiêu tử này đứng cùng một cái trên sân khấu để đọ sức cũng là do nàng có kỳ ngộ tốt hơn so với bọn họ. Bởi vì nàng đã gặp một vị sư tôn tốt nhất, cố gắng đưa nàng lên độ cao này.
Nếu như không có Diệp Thu, lấy tư chất của Lâm Thanh Trúc cho dù có thần cốt thì cũng không có tư cách làm đối thủ với bọn người Phù Dao.
Kỳ thật từ vừa mới bắt đầu nàng liền minh bạch đạo lý này, chỉ là trong lòng nàng không nguyện ý tiếp nhận sự thực mình không bằng bọn họ mà thôi.
Đưa mắt nhìn Phù Dao rời đi, Lâm Thanh Trúc sa sút cảm xúc mà không nói gì.
Lúc này, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trên vai của nàng.
Lâm Thanh Trúc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Diệp Thu đang mỉm cười nhìn nàng.
"Sư tôn. . ." Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Chỉ nghe Diệp Thu nói ra:
"Được rồi, ngươi chớ có suy nghĩ lung tung, tại trong lòng vi sư ngươi vẫn luôn là vị đệ tử tuyệt nhất."
"Tiên nhân chính quả thì lại như thế nào, trời sinh thánh thể thì lại ra sao, đến cuối cùng bọn họ còn không phải thua ở trong tay ngươi ư?"
"Ông trời đền bù cho người sự cần cù, chỉ cần ngươi chịu cố gắng và có vận khí thật tốt thì đều sẽ không kém bọn họ cái gì hết."
Nghe Diệp Thu an ủi, Lâm Thanh Trúc nội tâm ấm áp, rốt cục lộ ra nụ cười vui vẻ, nói:
"Vâng, sư tôn, đệ tử minh bạch, đệ tử nhất định sẽ cố gắng gấp bội để không cô phụ sư tôn đã vun trồng đệ tử."
"Sư tôn nói rất đúng, đệ tử mặc dù có tư chất không so được với bọn họ, nhưng vận khí của đệ tử vẫn luôn tốt hơn bọn họ vì có được sư tôn làm thầy."
"Chỉ tiếc lần luận đạo tại Vân Đỉnh sơn này đệ tử không thể đoạt giải nhất mà bỏ qua sáu đạo khí vận nhân gian kia. Nếu không sau này con đường của đệ tử nhất định sẽ đi được thông thuận hơn."
"Nhưng tiếc nuối chỉ là tiếc nuối, bỏ qua cũng không cách nào vãn hồi, làm người phải luôn luôn hướng về phía trước mà đi."
Gặp Lâm Thanh Trúc cuối cùng đã nhặt lại được lòng tin, Diệp Thu vui mừng cười một tiếng nhìn nàng một chút, sau đó lại nhìn một chút Triệu Uyển Nhi đang ôm em bé.
Diệp Thu bỗng nhiên mở miệng nói: "Uyển nhi, ngươi cũng tới đây đi."
Triệu Uyển Nhi sửng sốt một cái, mang theo nghi hoặc chậm rãi đi tới.
Chỉ nghe Diệp Thu nói ra: "Ngươi duỗi tay ra để vi sư cho các ngươi đồ vật."
"Đồ vật gì ạ?" Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi lập tức ngây ngẩn cả người, mang theo tràn đầy nghi hoặc chậm rãi duỗi tay ra.
Diệp Thu cũng duỗi ra hai tay, linh lực của hắn trong nháy mắt bị vận chuyển, trong chốc lát một cơn gió lớn quét qua toàn bộ Vân Đỉnh sơn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ở một bên khác, những trưởng lão đệ tử chuẩn bị rời đi của các Tiên gia thánh địa kia khi phát hiện biến hóa bất thình lình như thế thì tất cả đều giật nảy mình.
Cả đám quay đầu lại và phát hiện Diệp Thu đang thi triển Nguyên Thủy Chân Giải, điều động lực lượng toàn thân để đem bốn đạo khí vận trong thể nội phân biệt đưa vào thể nội của Lâm Thanh Trúc cùng Triệu Uyển Nhi.
"Cái này. . ."
"Sư tôn, không được đâu. . ."
Thấy cảnh này, Lâm Thanh Trúc lập tức minh bạch cái gì. Nàng không phải là Tiểu Bạch tu tiên nên mười phần rõ ràng Diệp Thu đang làm chuyện gì.
Hắn muốn đem bốn đạo khí vận mà hắn vừa mới lấy được phân cho nàng cùng Triệu Uyển Nhi.
Lâm Thanh Trúc làm sao có thể không nhận ra được, vì đạo khí vận nhân gian này đối với những người tu đạo như các nàng là vô cùng trọng yếu, đại biểu cho vận khí của các nàng, có thể đạt được thiên địa tán thành.
Vì đạt được cái khí vận nhân gian này mà cơ hồ tất cả cường giả của các đại danh gia thánh địa đều đi tới Vân Đỉnh sơn. Ngay cả Tử Dương chân nhân cùng Vân Hư chân nhân là cao nhân cỡ đó mà cũng trình diện.
Mục đích của bọn họ đều là vì đám đệ tử môn hạ đoạt giải nhất để bọn họ có thể nhận lấy đạo khí vận nhân gian này.
Ai có thể nghĩ tới Diệp Thu đã đắc thủ khí vận vậy mà lại không muốn mà trực tiếp tặng cho các đệ tử của hắn.
Nhìn đến đây tất cả mọi người đều chấn kinh.
"Định mệnh! Vị Diệp chân nhân này đến cùng đang làm cái gì? Chẳng lẽ trong lòng hắn mấy vị đồ nhi này so với khí vận nhân gian còn trọng yếu hơn sao?"
"Hắn tình nguyện không muốn khí vận mà chỉ muốn trợ giúp đệ tử tăng trưởng vận khí ư?"
Cách làm phép này tất cả mọi người ở đây đều chưa từng gặp qua.