Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là lần này cũng không có thần cấp rút thưởng, không thì Diệp Thu liền kiếm bộn rồi, dù sao mở ra mười vạn lần trả về kỳ thật là rất không tệ.
Bởi vì Liên Phong thân ở Thiên Vực, cho nên Diệp Thu muốn sáo lộ nàng cũng không được, chỉ có thể từ trên thân các đồ đệ nhổ lông dê. Bây giờ khoá lại Minh Nguyệt thì về sau sáo lộ liền dễ dàng hơn nhiều.
Bên trong ngọc trữ vật của Diệp Thu còn có một đống hoàng kim lượng và rất nhiều Tiên Thiên Đại Hoàn đan. Đến thời điểm lại làm một chút đan dược tăng lên tu vi để trực tiếp tới một đợt trả về mười vạn lần.
Tía má ơi, đơn giản là không dám tưởng tượng. Phát động trả về mười vạn lần thì như thế nào mới có thể dùng hết a?
Khụ khụ. . . Chờ đã, đùa giỡn còn không có diễn xong đâu.
Một lần nữa điều chỉnh lại tâm tính, Diệp Thu lộ ra nụ cười vui mừng, có chút bàng hoàng không biết làm sao, hỏi: "Thật sao sư tỷ, ngươi cũng thích ta ư?"
Gương mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt đỏ bừng một trận, có chút ngượng ngùng. Nàng quay đầu nhìn về phía sau và thấy những đồ nhi của mình không có cùng lên thì dứt khoát lớn mật hơn một chút.
"Ừm. . ."
Minh Nguyệt cũng nhớ không nổi chính mình từ khi nào đã thích Diệp Thu. Có thể là từ lần trên Tử Hà phong mà bắt đầu, đó cũng là nàng mười năm qua lần thứ nhất cùng vị sư đệ này chủ động tiếp xúc.
Ngay từ đầu Minh Nguyệt chỉ coi là Diệp Thu đúng như trong truyền thuyết không chịu nổi như vậy, nhưng thông qua tiếp xúc về sau nàng mới phát hiện cũng không phải là chuyện như vậy.
Vị nam nhân này luôn một mực giấu dốt, rõ ràng rất ưu tú mà lại điệu thấp quá mức.
Từ lần đó bắt đầu, Diệp Thu liền nâng lên lòng hiếu kỳ của Minh Nguyệt, để cho nàng muốn đi đào bí mật trong lòng hắn. Ý nghĩ này vừa sinh ra thì nàng liền bắt đầu luân hãm.
Khi Diệp Thu một lần lại một lần biểu hiện kinh diễm, Minh Nguyệt dần dần mê thất bản thân. Nàng thừa nhận chính mình thật sự thích Diệp Thu, ưa thích hắn đến nổi đêm không thể say giấc. Chỉ vì ngại ngùng nên nàng không dám thổ lộ với hắn mà thôi. Bây giờ gặp Diệp Thu nói ra thì nàng làm sao có khả năng cự tuyệt.
Minh Nguyệt hết sức quen thuộc tính cách của Diệp Thu, nếu như nàng cự tuyệt thì chỉ sợ đời này hắn cũng sẽ không lại mở miệng thổ lộ nữa.
Minh Nguyệt không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này, nàng không thể bởi vì thẹn thùng mà hủy đi hạnh phúc của mình được.
Nhìn xem Minh Nguyệt mang ánh mắt ẩn tình mạch mạch mà Diệp Thu mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, sau đó hắn đem viên tiên đan kia nhét vào trong tay nàng.
"Sư tỷ, vậy bây giờ ngươi có thể nhận lấy viên đan dược này chưa?"
Nhìn xem nụ cười tự tin của Diệp Thu mà nội tâm Minh Nguyệt run lên.
Nhận hay là không nhận đây?
Suy nghĩ một hồi nàng vẫn là nhận.
Hai người cũng coi như chính thức chấp nhận quan hệ.
Tâm tình Minh Nguyệt giờ phút này đang có chút kích động, trái tim trực nhảy.
Nàng không biết rõ xác nhận mối quan hệ với Diệp Thu rồi thì về sau sẽ phát sinh cái gì, nàng nhất thời còn không có làm tốt chuẩn bị.
Nói như thế nào nàng cũng là thủ tọa của Thiên Thủy phong, đệ tử môn hạ cũng có hơn một trăm người. Do đó nàng không thể trực tiếp đem Thiên Thủy phong ném cho Liễu Như Yên để chạy đến Tử Hà phong được, bởi vì làm vậy cũng quá không hợp quy củ.
Nhìn xem tiên đan trong tay mà Minh Nguyệt hết sức cảm động. Thông qua chuyện hôm nay nàng đã nhận thức được rõ ràng mình tại trong lòng Diệp Thu vậy mà trọng yếu như vậy. Nàng vô cùng mừng rỡ và cũng thật bất ngờ.
Minh Nguyệt nhìn xem gương mặt anh tuấn của Diệp Thu mà nghĩ tới sự tình phát sinh tại động thiên phúc địa trước đó mà khuôn mặt đỏ lên. Nàng lại nhịn không được mà hôn Diệp Thu một cái rồi chạy đi thật nhanh.
"Ồ? Nàng đánh lén ta sao?"
Lúc này Diệp Thu còn đang đắm chìm trong vui sướng do mười vạn lần trả về, Minh Nguyệt đánh lén khi hắn vội vàng không kịp chuẩn bị nên hắn cũng không kịp phản ứng.
Trông thấy Diệp Thu mang bộ dạng không kịp phản ứng mà Minh Nguyệt che miệng cười một tiếng rất vui vẻ.
"Sư đệ, các đệ tử của Thiên Thủy phong đến rồi, ta đi về trước đây, ngày khác lại hẹn a."
Bất tri bất giác mà bọn hắn đã về tới Bổ Thiên giáo. Diệp Thu chủ quan vậy mà không có phát hiện.
"Sư tỷ. . ."
Minh Nguyệt đang chuẩn bị hướng về Thiên Thủy phong bay đi để trở về bế quan một phen xung kích Chí Tôn cảnh thì Diệp Thu bỗng nhiên gọi lại nàng, Minh Nguyệt lập tức dừng lại, hiếu kì quay đầu lại xem xét.
Ai có thể nghĩ Diệp Thu bỗng nhiên nhào tới, hù cho nàng gương mặt xinh đẹp lập tức tái đi, có chút thất kinh.
Đang lúc chân tay luống cuống, một cái đại thủ chậm rãi ôm lấy eo thon của nàng, đưa nàng ôm lấy.
"Ưm. . ."
Mới vừa kịp phản ứng thì Minh Nguyệt phát hiện miệng nhỏ của mình đã bị chắn lại. Khi mở to hai mắt ra nhìn thì nàng không thể tin được Diệp Thu lại dám hôn nàng tại trước mắt bao người.