Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 453 - Chương 453 - Tình Duyên Mới

Chương 453 - Tình Duyên Mới
Chương 453 - Tình Duyên Mới

Cầm trong tay Ngụy Tiên phẩm Hồi Hoàn đan mà trước đó từ Dương Vô Địch sáo lộ được, Diệp Thu âm thâm cười tà ác một tiếng.

Cái viên đan dược này mặc dù là dạng khôi phục, nhưng vì đạt đến cấp bậc Tiên phẩm cho nên nó đã không phải là thuần túy khôi phục. Nó ẩn chứa lực lượng đầy đủ cho một vị Giáo chủ cảnh đột phá Chí Tôn cảnh, không hề kém so với bất kỳ Tiên Thiên linh đan nào.

Đoạn thời gian trước, Diệp Thu đã sáo lộ được mấy viên Tiên Thiên cực linh đan, do đó viên Ngụy Tiên phẩm Hồi Hoàn đan này liền vô dụng. Cho nên hắn liền nghĩ có thể dùng viên đan dược này để thay tán gái hay không?

Tán gái mà không bỏ ra một chút tiền vốn thì sao được, vừa vặn Diệp Thu hiện tại không thiếu nhất chính là bảo bối.

Diệp Thu bỗng nhiên lộ ra một cái ánh mắt thâm tình nhìn xem Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt lập tức run lên, có cảm giác tim đập rộn ràng.

Chỉ nghe Diệp Thu mở miệng nói ra:

"Sư tỷ, tu vi của ngươi bây giờ cũng đã đến Giáo chủ cảnh đỉnh phong, còn kém lâm môn một bước liền có thể nhập Chí Tôn cảnh."

"Ta cũng không có gì có thể giúp ngươi, chỉ có viên tiên đan này coi như là một phen tâm ý của ta giúp ngươi nhập Chí Tôn cảnh."

Nghe xong lời nói thâm tình của Diệp Thu, Minh Nguyệt có cảm giác băng chảy tuyết tan. Thế nhưng khi nhìn về phía viên tiên đan kia nàng lại có chút do dự.

Nàng rất muốn nó nhưng nàng có tư cách gì nhận lễ vật của Diệp Thu chứ, bởi vì hai người bọn họ chỉ là quan hệ đồng môn mà thôi, hơn nữa còn không phải là một mạch.

Lần trước Diệp Thu tặng cho Minh Nguyệt một gốc Nhân Sâm quả thì trong lòng nàng đã rất cảm kích. Bây giờ hắn lại muốn tặng cho nàng tiên đan để trợ giúp nàng đột phá làm nội tâm Minh Nguyệt hết sức khó xử.

Nếu như nàng giống với Lâm Thanh Trúc là đồ đệ của Diệp Thu thì sẽ có thể tự nhiên nhận lấy phần lễ vật này, nhưng vấn đề là nàng không phải.

"Sư. . . Sư đệ, phần lễ vật này quá quý giá, sư tỷ tiếp nhận không được. Tâm ý của sư đệ ta xin tâm lĩnh." Do dự hồi lâu, Minh Nguyệt khẽ cắn môi, vẫn là cự tuyệt.

Nàng có sự kiêu ngạo và nguyên tắc của mình.

Nghe được Minh Nguyệt cự tuyệt, Diệp Thu thân là diễn viên minh tinh nên trong nháy mắt liền làm ra bộ dáng ta rất mất mát, thậm chí còn có chút bàng hoàng thất thố.

"Tại sao vậy sư tỷ? Vì sao ngươi lại muốn cự tuyệt ta?"

"Không phải thế đâu. . ." Nhìn xem ánh mắt thất lạc của Diệp Thu, nội tâm Minh Nguyệt run lên, nhất thời lại không biết rõ nên nói cái gì.

Nhìn thấy nàng biểu lộ như vậy Diệp Thu âm thầm cười trộm, vì thứ hắn chờ chính là cái tiết tấu này.

"Sư tỷ, kỳ thật trong lòng ta luôn một mực có một câu muốn nói với ngươi, nhưng ta lại sợ ngươi cự tuyệt nên vẫn chưa dám nói ra."

Cảm xúc ấp ủ tới đây nên Diệp Thu mừng thầm trong lòng.

Đã đến lúc tình thánh ta biểu diễn rồi!

"Cái . . . Lời gì? Ngươi nói đi, ta nghe." Cảm xúc của Minh Nguyệt trong nháy mắt bị đẩy lên rất trào, nàng cảm thấy chờ mong, cảm thấy vui mừng mà kích động nhìn xem Diệp Thu, nói.

Não hải của Diệp Thu xoay chuyển cực tốc, tổng kết một phen thổ lộ lời tâm tình, trên mặt còn hiện ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Chỉ thấy hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó xoay người lại nhìn về phía Minh Nguyệt, nói:

"Ta không nói gạt ngươi. Trước khi biết ngươi ta vẫn cảm thấy độc thân rất tốt, nhưng sau khi biết ngươi ta mỗi ngày đều cầu khẩn người hữu tình cuối cùng sẽ thành người thân yêu."

"Ta không hiểu cái gì là tâm động, chỉ là khi nhìn ngươi một cái ta thật giống như nhìn qua thiên sơn vạn thủy."

Lời này vừa nói ra, thân thể Minh Nguyệt lập tức run lên, có cảm giác điện giật, sau đó thân thể nàng trở nên mềm nhũn ra.

Lời này. . . là thật sao? Ta tại trong lòng hắn có phân lượng trọng yếu như vậy ư?

Nội tâm Minh Nguyệt miên man bất định, chỉ nghe Diệp Thu nói tiếp.

"Có lẽ là do gió xuân ấm lòng, thổi cho ta sự ấm áp. Mỗi khi ta đi đến bên ngoài cửa sổ thì ta luôn luôn hi vọng cơn gió xuân này có thể đem phần tình cảm của ta đưa đến chỗ ngươi."

"Ta nâng bút viết trên giấy tên của ngươi, nói chung là ta thích ngươi."

Đến bây giờ cảm xúc của Minh Nguyệt đã không thể kềm được mà trực tiếp bạo phát ra.

"Đừng nói nữa, ta. . . ta cũng thích ngươi."

Lời này ai mà chịu nổi a!

Diệp Thu liên tiếp công kích để cho phòng tuyến trong lòng Minh Nguyệt trực tiếp sụp đổ.

Minh Nguyệt tại thời khắc này cảm giác như đang nằm mơ vì chuyện này quá hư ảo.

Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình ở trong lòng Diệp Thu lại có phân lượng nặng như vậy.

Minh Nguyệt vốn cho rằng vẫn luôn là chính mình mong muốn đơn phương, mình nàng tương tư mà thôi. Nhưng bây giờ nghe được Diệp Thu bộc lộ "chân tình" thì chỗ nào còn không chịu thừa nhận tình cảm với hắn.

【 Đinh. . . 】

【 Chúc mừng túc chủ thành công mở ra tình duyên mới. 】

【 Tình duyên trói chặt: Diệp Thu - Minh Nguyệt. 】

"Ha ha ha, chỉ như vậy liền thành công sao?"

Theo kia một tiếng hệ thống nhắc nhở vàng lên, Diệp Thu kém chút nhịn không được mà cất tiếng cười to.

Hắn coi là hôm nay ít nhất cũng phải mất một ít chất xám, nhiều thì mất cả vài tiếng nói lời tâm tình. Nhưng hắn không nghĩ tới vừa mới bắt đầu thì Minh Nguyệt liền không chịu nổi rồi.

Niềm vui tới quá đột ngột để cho Diệp Thu có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.

Bình Luận (0)
Comment