Vương Ngật còn muốn nói điều gì thì ngoài cửa lại truyền tới động tĩnh.
"Tộc trưởng, Cung Thân Vương đến đây bái phỏng."
"Triệu Phu sao?"
Nghe nói Cung Thân Vương đến thăm, sắc mặt Vương Ngật lập tức trầm xuống.
Bởi vì sự tình lần trước mà hai người bọn hắn đã náo đến không nhìn mặt nhau.
Bây giờ nghe được Triệu Phu cũng tới nịnh bợ Tiêu Chiến, trong lòng hắn lập tức khó chịu.
Tiêu Chiến nhìn xem Vương Ngật một chút, khi phát hiện sắc mặt hắn không đúng thì lập tức lộ ra nụ cười.
"Mời vào."
Tộc nhân kia nghe xong liền vội vàng đi ra cửa nghênh đón.
Rất nhanh sau đó, lão già Triệu Phu kia mang ý cười đầy mặt dẫn theo một nhóm người hầu xách tới từng rương bảo bối.
"Ha ha ha, Tiêu tộc trưởng, hiện tại quả thật là không giống trước kia, muốn gặp ngươi lại khó khăn như thế." Triệu Phu còn chưa đi tới nơi mà giọng nói liền đến trước.
Khi ông ta đi vào đại sảnh, liếc mắt liền nhìn thấy Vương Ngật, nguyên bản mặt mo đang tươi cười thì lập tức trầm xuống.
"Đây không phải là Đại tướng quân Vương Ngật sao? Tại sao Đại tướng quân không ở phủ tướng quân làm việc công mà lại rảnh rỗi chạy tới nơi này?"
"Ha ha ha. . ." Vương Ngật cười lạnh một tiếng, nói: "Không phải Cung Thân Vương cũng tới rồi sao, cần gì phải hỏi ta chứ?"
"Hừ. . ." Đối với gia hỏa bán đồng đội này Triệu Phu thực tế không có sắc mặt gì tốt.
Ông ta nhìn về hướng Tiêu Chiến, nói:
"Chúc mừng Tiêu tộc trưởng bây giờ đã chân chính ôm vào một cái đùi."
"Tử Hà phong kia vừa mới tại Vân Đỉnh sơn lực áp tất cả danh gia thánh địa tại Đông Hoang, thành công đoạt giải nhất, danh tiếng đang thịnh."
"Từ hôm nay trở đi Tiêu gia xem như chân chính quật khởi, bản vương tới trước để sớm chúc mừng Tiêu tộc trưởng một phen."
"Chỗ bản vương có chuẩn bị một chút lễ vật, mong rằng Tiêu tộc trưởng vui vẻ nhận lấy."
"Sau này nếu như có cơ hội ngươi hãy thay ta tại trước mặt Diệp chân nhân nói tốt vài câu nhé."
Triệu Phu vừa tiến đến liền biểu lộ ý đồ, ông ta không giống như Vương Ngật lúc trước đắc tội với Tiêu Chiến, cho nên nói tới nói lui cũng mười phần thuận tiện.
Tiêu Chiến xem xét lễ vật mà Triệu Phu đưa tới thì lập tức hít sâu một hơi.
"Chà, lão gia hỏa này xuất thủ vẫn rất xa xỉ, không hổ là hoàng thân quốc thích a."
Nhìn từng rương bảo bối kia mà Tiêu Chiến trợn cả mắt lên.
Cũng khó trách người đời thường xuyên nói câu: một người thành tiên gà chó lên trời.
đại danh của Diệp Thu vang vọng khắp Đông Hoang, khí vận đang thịnh, mà bọn hắn là những gia tộc phụ thuộc nên cũng bay lên theo, muốn không quật khởi cũng khó khăn.
"Ha ha ha, Cung Thân Vương khách khí rồi, dễ nói, dễ nói. Nếu như có cơ hội ta khẳng đính sẽ giup ngươi nói tốt vài câu."
Lễ vật đưa tới cửa này mà không nhận thì phí.
Tiêu Chiến không phải người ngu, hắn rất rõ ràng nên làm cái gì, không nên làm cái gì.
Ngoài miệng hắn đáp ứng nói tốt vài câu, nhưng về phần thời điểm nào nói thì phải chờ hắn tâm tình tốt rồi nói sau, còn lễ vật hắn sẽ nhận trước.
Triệu Phu cũng là người hiểu chuyện, ông ta hiện tại chủ yếu nhất chính là trước tiên cùng Tiêu Chiến tạo mối quan hệ.
Cái gì đều phải đi từng bước một đến, nếu như cùng Tiêu gia bảo trì tình hữu nghị tốt đẹp, vậy về sau liền không sợ thiếu cơ hội được nói tốt trước mặt Diệp Thu.
Lại nói Triệu Phu cũng không trông cậy vào việc có thể được Diệp Thu để ý, dù sao dạng cao nhân như hắn bình thường đều rất bận rộn tu luyện, nào có thời gian phản ứng với đám sâu kiến như bọn hắn, có thời gian đó thì còn không bằng bế quan tu luyện.
"Vậy ta liền đa tạ Tiêu tộc trưởng." Triệu Phu mỉm cười, đắc ý nhìn về phía Vương Ngật đang xanh xám cả mặt mà trong lòng bật cười.
Ông ta đại khái cũng nghe nói qua trước đây Vương Ngật cùng Tiêu Chiến có mâu thuẫn.
Đại khái là vài thập niên trước khi Tiêu Chiến một thân một mình gia nhập thành Quảng Lăng, chuẩn bị cắm rễ ở chỗ này.
Lúc Tiêu gia còn chưa di chuyển tới đây thì Tiêu Chiến cũng có bắt chuyện qua với tất cả đại gia tộc trong thành, duy chỉ có tại phủ Đại tướng quân là hắn ăn bế môn, mà Vương Ngật chỉ để cho một tên tiểu tốt đi ra chiêu đãi Tiêu Chiến.
Đây là ý gì? Đơn giản chính là nhục nhã Tiêu Chiến!
Nói rõ thì Vương Ngật muốn nói cho Tiêu Chiến biết thân phận của Tiêu Chiến còn chưa xứng nói chuyện cùng hắn, chỉ xứng nói chuyện cùng với một tên tiểu tốt mà thôi.
Ngay lúc đó Tiêu Chiến đừng nói có bao nhiêu biệt khuất, dù cho hắn có tức giận đến mặt đỏ rần thì cuối cùng cũng phải nhịn nhục mà rời đi.
Bây giờ tình huống bỗng nhiên đảo ngược, biến thành Vương Ngật tự mình đến Tiêu gia bái phỏng, rồi bị Tiêu Chiến gạt sang một bên. Ngược lại Tiêu Chiến cùng Triệu Phu nói chuyện rất hòa hợp, hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Trong lòng Vương Ngật đang rất biệt khuất, nhưng hắn càng biệt khuất thì Tiêu Chiến càng cảm thấy thoải mái.
Tiêu Chiến làm người xưa nay đều là như vậ. Người đưa hắn lễ thì hắn lấy lễ đáp lại. Người đưa hắn đao binh thì hắn sẽ hoàn lại đao binh.
Loại nhục nhã kia mà Tiêu Chiến không báo thì hắn còn đáng là đàn ông sao?