Vương Ngật cũng chỉ có thể tự nhận không may, yên lặng nhẫn lấy sự nhục nhã này.
Ai bảo hắn trước đây xem thường người ta, hiện tại đến phiên người ta xem thường hắn lại.
Quay đầu suy ngẫm kỳ thật cũng ứng nghiệm với câu nói kia.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh người quá đáng!
Tiêu Chiến trông thấy Vương Ngật biểu lộ vẻ mặt như ăn phải phân mà vô cùng vui sướng.
Loại vui vẻ này người bình thường căn bản trải nghiệm không đến.
...
Lúc này tại bên trên Tử Hà phong.
Từ sau khi đại hội luận đạo tại Vân đỉnh kết thúc, Tử Hà phong lại khôi phục vẻ bình tĩnh của ngày xưa.
Nghỉ ngơi ba ngày về sau, trên võ trường Diệp Thu gọi ba vị đệ tử đến bên người.
"Sư tôn. . ." Lâm Thanh Trúc mang theo hai vị sư muội đi đến bên người Diệp Thu, kêu lên.
Diệp Thu gật đầu, nhìn thoáng qua tiểu Linh Lung. Tiểu nha đầu này còn giống như chưa tỉnh ngủ, trên mặt còn vẻ buồn ngủ.
Nàng dụi dụi con mắt, mơ mơ màng màng nhìn xem Diệp Thu.
Diệp Thu lắc đầu, gặp người đều đến đông đủ liền mở miệng nói: "Tốt! Lần luận đạo tại Vân đỉnh này cũng coi là đã qua một đoạn thời gian. Nói tóm lại biểu hiện của các ngươi cũng rất không tệ, vi sư cũng đã nhìn thấy."
Nghe được một lời cổ vũ này thì trong lòng ba người cũng là vui mừng. Bởi vì không có lời tán dương nào so với sư tôn càng làm cho các nàng mừng rỡ hơn.
"Tuy nhiên, mặc dù các ngươi có thành tích không tệ, nhưng cũng không thể kiêu ngạo, tự phụ mà hoang phế việc tu hành."
"Tiên Đạo mịt mờ, tại bên trong kiếp sống tu đạo dài dằng dặc này các ngươi cần thời thời khắc khắc bảo trì trạng thái tu luyện cường độ cao, một khi lười xuống thì rất có thể sẽ bị những người khác gắng sức đuổi theo."
"Vi sư cần dạy các ngươi những gì thì đều đã dạy, tiếp xuống các ngươi nên tu hành như thế nào thì trong lòng các ngươi cũng đã nắm chắc rồi."
Nói đến đây ba nàng đồng thời gật đầu.
Diệp Thu truyền thụ cho các nàng bí pháp đã đầy đủ để cho các nàng tu luyện rất lâu.
Hiện nay tu vi của Lâm Thanh Trúc đã đạt tới Vô Cự cửu phẩm, đoạn thời gian sau nàng chỉ cần bế quan một phen thì liền có thể xung kích Thần Tàng cảnh.
Về phần Triệu Uyển Nhi giờ phút này vẫn còn ở tại Vô Cự ngũ phẩm, nàng gần nhất trầm mê luyện đan nên có chút cảm giác mất ăn mất ngủ, do đó tu vi luyện khí tiến triển tương đối chậm, nhưng cũng còn tốt là luyện đan thuật cuối cùng cũng được nàng nắm giữ lô hỏa thuần thanh.
Về phần tiểu Linh Lung thì tiểu nha đầu này tương đối mãnh liệt, vừa mới trở về ba ngày mà tu vi của nàng đã một đường tăng vọt, đi thẳng tới Vô Cự tam phẩm.
Bởi vì trên Vân Đỉnh sơn nàng đã phá vỡ gông cùm xiềng xích, thành công phá cực, từ đó tiềm lực của nàng bị vô hạn phóng đại.
Mà lại nàng nhiều lần mở ra trạng thái bùng nổ, thân thể đã đạt tới cực hạn, vậy tự nhiên mà nàng đột phá.
Khả năng chính là do luyện thể sĩ có ưu thế lớn, chỉ cần thân thể theo kịp thì tu vi luyện thể sẽ đột phá càng nhanh.
Diệp Thu hài lòng nhìn thoáng qua ba vị đồ nhi bảo bối của mình, hắn còn có mấy món sự tình cần bàn giao một hồi nên lại nhìn về phía Lâm Thanh Trúc, nói:
"Thanh Trúc, tiếp xuống Tử Hà phong tạm thời giao cho ngươi đến chấp chưởng."
"Ngươi là đại đệ tử của Tử Hà phong, là thủ toạ kế vị tương lai, ngươi cũng nên sớm quen thuộc những chuyện này, miễn cho tương lai tạm thời tiếp nhận mà chân tay luống cuống."
Lâm Thanh Trúc run lên một cái, hỏi: "Sư tôn, ngài đây là muốn đi đâu?"
Nàng cho tới bây giờ không hề nghĩ tới mình sẽ có thể chấp chưởng Tử Hà phong. Bởi vì sư tôn của nàng đang còn rất trẻ tuổi, đoán chừng đến khi nàng dát thì sư tôn của nàng cũng còn không có dát.
Cho nên Lâm Thanh Trúc từ vừa mới bắt đầu liền không nghĩ tới mình sẽ có một ngày kế vị chức thủ toạ của Tử Hà phong. Trừ phi sư tôn của nàng lựa chọn lui ra phía sau màn để nhường cho nàng đi lên, nếu không nàng đời này cũng đừng nghĩ tới.
Đây tuyệt đối không phải nói đùa, bởi vì với tu vi hiện tại của Diệp Thu thì hắn thật sự có thể sống tới lúc đó.
Hiện tại Diệp Thu đã là Chí Tôn cảnh đỉnh phong, nếu như hắn lại đột phá đến Phong Vương cảnh, vậy đoán chừng mộ phần của Lâm Thanh Trúc đã dài cỏ mà hắn vẫn như cũ còn rất trẻ.
Cho nên Lâm Thanh Trúc cũng không dám nghĩ mình thật sự có một ngày có thể chấp chưởng Tử Hà phong.