Quay đầu nhìn xem bên trong Càn Thanh Điện trưng bày lít nha lít nhít quà tặng, Lâm Thanh Trúc càng là đau đầu, không biết nên xử lý như thế nào.
“Những vật này trước cứ để đó đi, chờ sư tôn xuất quan rồi lại đi xử lý.” Lâm Thanh Trúc vừa chỉnh lý những quà tặng này vừa nói.
Lúc này, ngoài cửa đi tới một người.
Ba nàng nghe thấy động tĩnh liền nhao nhao nhìn lại, phát hiện đó là Liễu Thanh Phong.
Lâm Thanh Trúc hơi nhướng mày, Liễu Thanh Phong hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến Tử Hà Phong?
Dựa theo lệ cũ trong dĩ vãng, nếu vị đại sư huynh này không có việc phải thông tri thì trên cơ bản là không thể gặp được hắn.
Chỉ thấy Liễu Thanh Phong chậm rãi đi tới, nhìn xem quà tặng đầy đất mà cũng là vô cùng hâm mộ, hỏi: “Lâm sư muội, Diệp sư thúc đâu rồi?”
“Sư tôn của ta đã đi bế quan, đại sư huynh, ngươi tìm ngài ấy làm gì vậy?” Lâm Thanh Trúc không kịp trả lời thì Tiểu Linh Lung liền không kịp chờ đợi mà mở miệng nói.
“Bế quan sao?” Liễu Thanh Phong nghe vậy mà nụ cười trên mặt lập tức biến mất, lông mày nhíu lại, hỏi.
Nhìn biểu lộ của hắn thì khẳng định là đã xảy ra chuyện gì rồi, Lâm Thanh Trúc cũng bắt đầu khẩn trương lên, nói: “Sư huynh, có chuyện gì cứ việc nói, hiện tại Tử Hà Phong do ta chấp chưởng.”
Lâm Thanh Trúc mặt ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn là rất hoảng.
Tiếp nhận Tử Hà Phong mấy tháng nay, nàng xử lý đều là một chút việc nhỏ, tạm thời không có gặp phải đại sự gì.
Bây giờ Liễu Thanh Phong tìm tới cửa thì đây là điềm báo đại sự muốn tới.
Nghe đến đó Liễu Thanh Phong hai mắt tỏa sáng, lập tức nói: “Thì ra là như vậy. Lâm sư muội, ngươi đi với ta một chuyến đi. Hôm nay chưởng giáo sư tôn sẽ tổ chức hội nghị Thủ Tọa thất mạch tại Ngọc Thanh Điện, xin mời Thủ Tọa các mạch tiến đến. Nếu sư muội đã tạm thời chấp chưởng Tử Hà Phong thì sẽ do sư muội đại biểu Tử Hà Phong mà có mặt.”
Hắn lần này đến đây chỉ là đơn thuần thông tri cho Thủ Tọa của Tử Hà Phong đi tới Ngọc Thanh Điện dự hội nghị.
Hắn không nghĩ tới Diệp Thu vậy mà bế quan, bây giờ người tạm thời chấp chưởng Tử Hà Phong chính là Lâm Thanh Trúc.
Nhưng chuyện này cũng không quan hệ, chỉ cần Tử Hà Phong có người trình diện là được rồi, là ai cũng không trọng yếu.
“Nghị sự sao? Sư huynh, đã xảy ra đại sự gì rồi à?” Nghe đến đó, Triệu Uyển Nhi cũng không khỏi tò mò mà lập tức dò hỏi.
Hai người bọn họ đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, bởi vì chưởng giáo sư bá làm sao lại đột nhiên tổ chức hội nghị Thủ Tọa thất mạch?
Bình thường nếu mở loại hội nghị này thì khẳng định là có đại sự phát sinh, nếu không phải vậy thì tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tổ chức.
Liễu Thanh Phong lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết. Sư muội, ngươi phải nắm chắc thời gian đi qua đó, chờ đến nơi đó ngươi sẽ biết. Ta còn phải đi thông tri cho các vị thủ tọa sư thúc khác, xin được cáo lui trước.”
“Vâng, sư huynh đi thong thả.” Lâm Thanh Trúc nhàn nhạt đáp một câu, đưa mắt nhìn Liễu Thanh Phong rời đi mà lâm vào một trận trầm tư.
Triệu Uyển Nhi quay đầu, nói:
“Sư tỷ, xem ra thật sự phát sinh đại sự gì rồi. Ngươi nắm chắc thời gian đi qua đó xem một chút đi.”
“Nhìn bộ dạng này thì xem ra chuyện này giống như không nhỏ. Sư tỷ, ngươi phải cẩn thận mà làm việc. Sư tôn trước khi đi đã dặn dò, trước khi ngài ấy trở về thì chúng ta đừng quá mức trương dương, gây chuyện thị phi, hết thảy điệu thấp mà làm việc.”
“Ừm......” Lâm Thanh Trúc nhẹ gật đầu.
Nàng vẫn một mực nhớ kỹ lời dặn dò của sư tôn trước khi đi, trong lòng nàng cũng rõ ràng chính mình nên làm như thế nào.
Lâm Thanh Trúc cúi đầu căn dặn Tiểu Linh Lung một tiếng: “Linh Lung, sư tỷ đi trước, hôm nay liền do Nhị sư tỷ mang ngươi đi tu luyện, ngươi phải nghe lời Nhị sư tỷ biết chưa?”
“Vâng, Linh Lung biết rồi.” Tiểu Linh Lung nhu thuận gật đầu.
Nàng đã từng là tiểu ma vương không ai bì nổi, nhưng gần đây giống như đã có kinh nghiệm mà không có đi khắp nơi gây tai họa cho người khác.
Có thể là do những lời dặn dò của Diệp Thu trước khi đi đã phát huy tác dụng.
Lâm Thanh Trúc căn dặn xong liền đi ra Càn Thanh Điện, hướng về phía Thủ Phong mà bay đi.
Lúc này tại Tần Xuyên, tuyết lớn đầy trời, một mảnh trắng xóa, trên dưới Bổ Thiên Giáo cũng là tuyết trắng mênh mang.
Lâm Thanh Trúc một đường phi hành tiến vào Thủ Phong. Nhìn xem võ tường tuyết đọng đầy đất mà nàng giật cả mình.
Lúc này sau lưng Lâm Thanh Trúc bay tới một người. Nàng không ngờ người tới lại là Liễu Như Yên của Thiên Thủy Phong.
Chẳng lẽ Minh Nguyệt sư bá cũng bế quan rồi sao?