Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 465 - Chương 465 - Ích Lợi Không Nhỏ

Chương 465 - Ích Lợi Không Nhỏ
Chương 465 - Ích Lợi Không Nhỏ

"Liễu sư tỷ, tại sao lại là ngươi, Minh Nguyệt sư bá cũng bế quan rồi sao?" Lâm Thanh Trúc hiếu kì hỏi, nguyên bản tâm tình nàng đang khẩn trương bỗng nhiên buông lỏng xuống.

Thì ra tiểu bối đại biểu cũng không chỉ một mình ta, vậy lần này ta liền thoải mái!

Liễu Như Yên mỉm cười gật đầu, trong lòng nàng cũng có áp lực to lớn, nhưng sau khi trông thấy Lâm Thanh Trúc tới đây thì nàng cũng là buông lỏng một hơi.

Liễu Như Yên nói: "Sư tôn của ta cảm thấy đã đến thời cơ đột phá, bây giờ ngài ấy đã bế quan ba tháng, đến nay còn không có xuất quan, cho nên Thiên Thủy phong tạm thời do ta chấp chưởng."

Tình huống của Thiên Thủy phong và Tử Hà phong giống nhau, nghe đến đó Lâm Thanh Trúc liền nở nụ cười xán lạn.

Chuyện này cũng quá khéo đi!

"Vậy hai chúng ta cùng một chỗ đi vào thôi." Lâm Thanh Trúc mỉm cười đề nghị, sau đó hai nàng cùng nhau đi vào Ngọc Thanh điện.

Bên trong tòa đại điện kia, Mạnh Thiên Chính đã ngồi tại vị trí chưởng giáo để chờ đợi.

Chư vị sư bá của các sơn mạch còn lại cũng còn không có đến, chỉ có một mình ông ta ngồi ở chỗ đó phát sầu.

"Đệ tử Lâm Thanh Trúc. . ."

"Đệ tử Liễu Như Yên. . ."

"Bái kiến chưởng giáo sư bá."

Hai nàng đi vào đại điện cùng nhau hô lên, Mạnh Thiên Chính lập tức bị bừng tỉnh. Sau khi ông ta lấy lại tinh thần và phát hiện hai nàng thì liền nhướng mày.

"Tại sao lại là hai người các ngươi? Sư tôn của các ngươi đâu rồi?" Mạnh Thiên Chính nghi ngờ hỏi.

Lâm Thanh Trúc chậm rãi giải thích: "Hồi bẩm chưởng giáo sư bá, sư tôn của sư điệt đã đi bế quan, Tử Hà phong tạm thời do sư điệt quản lý."

Nghe xong Mạnh Thiên Chính lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nội tâm cũng cảm thấy vui mừng.

Bế quan!

Cái từ mấu chốt này trong nháy mắt liền đưa tới sự chú ý của Mạnh Thiên Chính.

Ông ta mười phần rõ ràng tu vi của Diệp Thu hiện tại. Hắn tại Vân đỉnh sơn cũng đã đạt đến Chí Tôn cảnh đỉnh phong, bây giờ hắn đi bế quan thì nhất định là vì xung kích Phong Vương cảnh. Nếu không phải vậy thì hắn không có khả năng tuỳ tiện bế quan.

Bây giờ nghe được Diệp Thu đi bế quan, Mạnh Thiên Chính vui mừng chịu không được, hết thảy phiền muộn trước đó trong nháy mắt đã bị quét sạch sành sanh.

"Ha ha ha, tốt, tốt. . . Xem ra Bổ Thiên giáo chúng ta thật sự muốn sinh ra một vị cự đầu Phong Vương cảnh rồi"

Mạnh Thiên Chính liên tục hô lên hai tiếng tốt, nguyên bản trong lòng ông ta rất đè nén nhưng hiện tại đã thoải mái hơn.

Mạnh Thiên Chính nhìn về phía Liễu Như Yên, hỏi: "Sư tôn Minh Nguyệt của ngươi cũng đi bế quan sao?"

Liễu Như Yên nghiêm túc hồi đáp: "Hồi bẩm chưởng giáo sư bá, đúng là như vậy. Sư tôn của sư điệt đã bế quan được ba tháng, có lẽ ngài ấy cũng sắp xuất quan rồi."

Nghe đến đó Mạnh Thiên Chính lại vui lên.

Xinh đẹp! Xem ra Bổ Thiên giáo chúng ta lại phải có thêm một vị cường giả Chí Tôn cảnh rồi!

"Ừm, tốt. Nếu sư tôn của các ngươi không thể có mặt thì các ngươi trước hết tạm thay vị trí của bọn họ đi." Mạnh Thiên Chính khoát tay áo, ra hiệu cho các nàng riêng phần mình ngồi vào vị trí thủ toạ.

Liễu Như Yên biểu hiện khá tự nhiên, rất nhanh liền đi đến vị trí thủ toạ của Thiên Thủy phong rồi ngồi xuống.

Lâm Thanh Trúc đứng người lên, đưa mắt quét một vòng bên trong đại điện, rất nhanh nàng liền tìm được vị trí thủ toạ của Tử Hà phong.

Vẫn là cái nơi hẻo lánh quen thuộc kia, đó là chỗ ngồi mà lần đầu nhập môn nàng đã nhìn thấy. Khi đó người ngồi ở vị trí kia chính là Diệp Thu.

Lâm Thanh Trúc làm sao cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày có thể ngồi vào cái vị trí này.

Nàng mặc dù chỉ là tiểu bối, nhưng thân phận của nàng bây giờ chính là thủ tọa tạm thời của Tử Hà phong, bởi vậy nàng cũng có thể ngồi vào vị trí này.

Lâm Thanh Trúc chậm rãi đi đến vị trí thủ tọa của Tử Hà phong, nội tâm vui mừng không thôi, vì nàng không ngờmình vậy mà lại được ngồi vào vị trí của sư tôn.

Trong lòng Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên xấu bụng mà sinh ra ý nghĩ, chờ đến lúc rời đi nàng sẽ tại bên trên chỗ ngồi này vụng trộm gắn vào mấy cây châm để hố sư tôn một phen. Nhưng sau đó cái ý niệm xấu bụng này liền bị nàng bị bóp chết tại trong trứng.

Quên đi thôi, sư tôn tốt với ta như vậy thì ta làm sao nỡ hố hắn a?

Sau khi Lâm Thanh Trúc ngồi xuống, rất nhanh sau đó chư vị thủ tọa của các sơn mạch còn lại cũng đều lần lượt trình diện.

Người đến cuối cùng là Tề Vô Hối, hắn vừa vào cửa thì liền hỏi: "Sư huynh, ngươi vô cùng lo lắng mà kêu nhóm chúng ta đến là có chuyện gì vậy?"

Tất cả thủ tọa các mạch giờ phút này cũng rất hoang mang.

Từ khi trở về từ Vân Đỉnh sơn, bọn hắn liền một mực chuẩn bị cho thu đồ đại điển vào đầu xuân sang năm, bận bịu túi bụi.

Đoạn thời gian này càng là có không ít đại tộc ở Đông Hoang nhiều lần tặng lễ lên núi để nịnh bợ bọn hắn.

Nhưng bọn hắn còn chưa có làm cái gì, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị thì đã thu về một đống lớn bảo bối, để cho bọn hắn trong suốt khoảng thời gian qua ngay cả đi ngủ cũng đều là mộng ngọt.

Có thể thấy việc đoạt hạng nhất đại hội luận đạo tại Vân Đỉnh sơn có bao nhiêu lực ảnh hưởng. Cơ hồ toàn bộ Bổ Thiên giáo đều có được ích lợi không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment