Dạy Đồ Vạn Lần Trả Về, Vi Sư Chưa Từng Tàng Tư ( Dịch )

Chương 472 - Chương 472 - Chuẩn Bị Đường Lui

Chương 472 - Chuẩn Bị Đường Lui
Chương 472 - Chuẩn Bị Đường Lui

"Ta nghe nói Diệp chân nhân từ sau khi đại hội luận đạo tại Vân đỉnh sơn lần trước kết thúc, lúc trở lại Tử Hà phong hắn liền bế quan."

"Hắn sẽ không đột phá Phong Vương cảnh rồi chứ?"

Tin tức này vừa được đề ra tất cả mọi người ở đây lập tức giật mình, ngây ngẩn cả người.

"Không thể nào? Hắn còn trẻ như vậy mà liền tiếp xúc đến Phong Vương cảnh rồi sao?" Có người nghi ngờ hỏi.

Có người thì tán đồng, nói: "Không phải là không có loại khả năng này. Diệp chân nhân có Tiên Thiên khí vận gia thân, chính là chân chính thiên tuyển chi nhân, hắn lại có thiên phú dị bẩm, tuổi còn trẻ liền đạt đến Chí Tôn cảnh đỉnh phong, như vậy hắn có thể đột phá Phong Vương cảnh cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

Thuyết pháp này vẫn là có rất nhiều người tán đồng mà nhao nhao gật đầu.

"Nếu thật là như vậy thì Bổ Thiên giáo sẽ có được một vị cự đầu Phong Vương cảnh trấn giữ, có thể nói đây là thánh địa có thực lực cường đạ nhất Đông Hoang cũng không sai."

"Nếu như ngay cả Bổ Thiên giáo cũng không qua được cái đại kiếp nạn này, như vậy các thánh địa khác đoán chừng cũng không xong."

Nói đến đây, ánh mắt tất cả mọi người phảng phất nưu trở nên sáng ngời lên. Nếu như bọn hắn không có nhớ lầm thì mấy tháng trước, Bổ Thiên giáo đã phóng ra tin tức cuối tháng này sẽ tổ chức thu đồ đại điển.

Nghĩ tới đây, không khí hiện trường dần dần yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người bắt đầu suy nghĩ đường đi cho mình.

Bày ở trước mặt bọn hắn là rất nhiều lựa chọn, trong đó cơ hội sống sót lớn nhất chính là Bổ Thiên giáo.

Nhưng lựa chọn tuy nhiều mà bọn hắn có thể thông qua khảo hạch hay không lại là một vấn đề khác.

Càng là thánh địa cường đại thì khảo hạch sẽ càng nghiêm ngặt, cho nên nhất định phải chọn đúng.

Muốn đi vào Bổ Thiên giáo cũng không có vấn đề, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thông qua khảo hạch, cho dù là vị trí đệ tử tạp dịch thì cũng muốn tốt hơn so với các thánh địa khác.

Cơ hồ trong toàn bộ cảnh nội Ly Dương, tất cả thành trì, quán rượu, nhà trọ đều đang nghị luận về sự tình này.

Không thể nghi ngờ Bổ Thiên giáo chính là lựa chọn tốt nhất, mà đó cũng là lựa chọn khó khăn nhất.

...

Lúc này tại Tiêu gia của thành Quảng Lăng.

Tiêu Chiến vừa mới nghe xong tin tức mà tộc nhân mang về thì liền lâm vào một trận trầm tư.

"Ừm. . . Ngươi thấy thế nào?" Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Hải, hỏi.

Chuyện này liên quan đến sinh tử tồn vong của Tiêu gia, mấy ngày nay đã có không ít gia tộc nhiều lần tìm tới cửa, muốn mượn Tiêu Chiến làm ván cầu để trực tiếp cùng Tử Hà phong tiếp xúc, nhìn xem có thể đưa dòng dõi trong tộc lên núi hay không.

Nhưng đại đa số đều bị Tiêu Chiến đuổi đi, bởi vì hắn hiện tại cũng tự thân khó đảm bảo, làm sao có thể lo lắng cho bọn hắn. Tiêu gia trên dưới mấy ngàn tính mệnh kia hắn cũng không biết rõ nên giữ được như thế nào.

Nghe thấy Tiêu Chiến hỏi thăm, Vương Hải cũng là sắc mặt nghiêm túc, nói:

"Tộc trưởng, cuộc động loạn này bây giờ tới quá vội vàng, mà thành Quảng Lăng lại ở vào biên hoang, chỉ cách vô nhân khu mấy trăm dặm Hoang Nguyên, một khi náo động bộc phát thì nơi này tuyệt đối là một vùng luân hãm."

"Xem ra cái thành Quảng Lăng này là không thể ngây người lại, chúng ta cần nghĩ biện pháp cùng Tử Hà phong liên hệ một cái, đem dòng dõi trong tộc tạm thời đưa lên núi, chờ trận đại kiếp này ổn định lại rồi chúng ta sẽ trùng kiến gia viên."

Nghe xong Vương Hải phân tích, Tiêu Chiến cũng là gật đầu, nói.

"Ừm. . . Ngươi nói không sai, ta lúc trước cũng nghĩ như vậy. Ngày hôm qua ta đã để cho Dật nhi trước tiên mang một bộ phận cao thủ trong tộc đi lên núi."

"Dật nhi cùng vị thủ tọa mới của Tử Hà phong là Lâm cô nương có quan hệ không tệ, hẳn là sẽ dễ nói chuyện một chút."

Ngoài cửa, Từ lão vội vàng đi tới, nói: "Tộc trưởng, ta đã nghe ngóng rõ ràng, xác thực đúng như ngài dự đoán, tất cả đại gia tộc trong thành Quảng Lăng đều đã riêng phần mình tìm kĩ đường đi."

"Trong đó Lâm gia đi lên Thiên Trì thánh địa, Lý gia đi lên Chí Tôn điện, bọn hắn cũng đã chuẩn bị xong lễ vật, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường."

Nghe xong Từ lão hồi bẩm, Tiêu Chiến vô lực đập một cái vào ghế, sau đó thở dài một hơi.

"Aiii. . ."

Thành Quảng Lăng này cơ hồ tất cả mọi người đều coi là những gia tộc có địa vị hiển hách sẽ cùng nhau cộng đồng tiến thối khi tai kiếp bộc phát. Nhưng người nào cũng không nghĩ tới lúc kiếp nạn còn chưa bắt đầu thì bọn hắn liền đã sớm thu dọn đồ tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể chạy trốn.

Tiêu Chiến âm thầm hô một tiếng biệt khuất, hắn ngay từ đầu cũng không muốn đi, nhưng lúc hắn nhận được tin tức thì những gia tộc kia đã chuẩn bị chạy trốn. Nếu bọn hắn đều rút lui và chỉ còn lại một mình Tiêu gia thì Tiêu gia làm thế nào có khả năng chống đỡ được.

Thật không có biện pháp, vì sinh tử tồn vong của gia tộc cho nên Tiêu Chiến cũng chỉ có thể tìm kiếm chỗ dựa vào, phải từ bỏ bách tính trong thành.

Cho dù hắn có ngàn lần không nguyện ý thì bây giờ cũng không thể không từ bỏ.

Bình Luận (0)
Comment