"Tộc trưởng, nhóm chúng ta cũng phải nắm chặt thời gian, một khi náo động bộc phát, lại nghĩ đi coi như khó khăn." Vương Hải ở một bên dặn dò.
Tiêu Chiến khoát tay áo, trả lời: "Ừm, ta biết rõ, hiện tại liền chờ Dật nhi bên kia đưa về tin tức. Trước hết để cho một bộ phận tộc nhân thu dọn đồ đi, miễn cho đến thời điểm vội vàng thu dọn không kịp."
...
Lúc này, tại bên trong Ngọc Thanh điện.
"Khô lâu huyết sắc sao?"
Mạnh Thiên Chính cầm trong tay một mảnh giấy, đó là tin tức do trưởng lão mà ông ta phái đi trước đó mới vừa truyền về. Bên trong nói rõ chi tiết sự tình phát sinh tại vô nhân khu trong đoạn thời gian này.
Nghe được khô lâu huyết sắc này chí ít có thực lực Phong Vương cảnh, Mạnh Thiên Chính lập tức cảm giác áp lực tăng gấp bội.
Ông ta nhìn về phía Tử Hà phong, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hi vọng vị sư thúc nhỏ tuổi nhất của Bổ Thiên giáo kia có thể thành công đột phá. Nếu không lần đại kiếp này chỉ sợ Bổ Thiên giáo cũng khó có thể chịu đựng được.
"Sư huynh, thu đồ đại điển còn chưa bắt đầu mà lúc này Tần Xuyên đã là người đông nghìn nghịt. Đại đa số đều bởi vì tham gia khảo hạch mà tới, còn có một phần là vì phụ thuộc Bổ Thiên giáo chúng ta nên lên núi tị nạn. Vậy chúng ta bây giờ muốn có nên sớm bắt đầu thu đồ đại điển, mở ra sơn môn, đem bọn hắn tiến vào không?" Tề Vô Hối từ ngoài cửa vội vàng đi tới nói.
Mấy ngày qua hắn bề bộn nhiều việc, ngay cả thời gian tu luyện cũng không có. Bởi vì Mạnh Thiên Chính cần giúp đỡ, mà hắn thân là chấp pháp trưởng lão, là người số hai của Bổ Thiên giáo nên khẳng định không thể lười biếng.
Mạnh Thiên Chính trầm tư một chút, giơ tay lên, nói: "Không, thu đồ đại điển phải đúng hạn cử hành, không cần thiết làm trước. Thanh Phong. . ."
Ông ta hướng bên ngoài hô một tiếng, Liễu Thanh Phong vội vàng đi tới, chỉ nghe Mạnh Thiên Chính nói ra: "Ngươi đi thông tri cho tất cả sư thúc các mạch, một tháng sau cứ đúng hạn cử hành thu đồ đại điển."
"Đệ tử lĩnh mệnh." Liễu Thanh Phong cung kính hành lễ, thối lui ra khỏi Ngọc Thanh điện.
Sau khi phân phó xong, Mạnh Thiên Chính nói với Tề Vô Hối: "Sư đệ, sự tình nhập môn khảo hạch ta giao cho ngươi đến xử lý đi."
"Minh bạch." Tề Vô Hối đáp ứng một tiếng, sau đó cũng thối lui ra khỏi Ngọc Thanh điện.
Sau khi Tề Vô Hối rời đi, Mạnh Thiên Chính một mình một người bay đến Tử Hà phong.
Nhìn xem hộ sơn đại trận cùng phía sau núi tản ra một cỗ hào quang màu tím, trong lòng ông ta một trận phiền muộn, nói: "Sư đệ, lần này Bổ Thiên giáo chúng ta có thể kháng trụ được một kiếp này hay không thì phải xem ngươi rồi..."
Nói xong Mạnh Thiên Chính liền quay người rời đi.
Cùng lúc đó, phía sau Tử Hà phong bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn. Chỉ thấy cả ngọn núi run rẩy, trong sơn động đóng chặt đi ra một đạo thân ảnh áo trắng.
Không phải ai khác mà chính là Lâm Thanh Trúc tại đoạn thời gian trước bế quan xung kích Thần Tàng ngũ cảnh.
Cảm nhận được khí tức của nàng phá quan mà ra, Triệu Uyển Nhi cùng tiểu Linh Lung vội vàng bay tới.
"Sư tỷ, ngươi đột phá ngũ cảnh rồi sao?" Nhìn xem Lâm Thanh Trúc trước mặt có khí chất bất phàm, Triệu Uyển Nhi kinh ngạc hỏi.
Nàng có thể cảm giác được Lâm Thanh Trúc lúc này có khí tức phi thường cường đại, so với trước đó còn cường đại hơn mấy lần.
Lâm Thanh Trúc nhẹ nhàng khoát tay, cảm thụ thể nội có lực lượng bàng bạc mà nội tâm cũng là vui mừng.
"Ừm, may mắn đột phá, đáng tiếc bế quan mấy tháng mà ta chỉ miễn cưỡng có thể đạt đến Thần Tàng nhị phẩm."
Mặc dù nàng không có đạt tới ngũ phẩm viên mãn, nhưng trong lòng nàng đã rất thỏa mãn.
Có thực lực Thần Tàng nhị phẩm này rồi thì chuyện kế tiếp Lâm Thanh Trúc cũng liền dễ làm hơn rất nhiều. Sư tôn lưu lại đòn sát thủ kia nàng cũng có thể sử dụng.
"Được rồi, trở lại chuyện chính đi, ta bế quan mấy ngày qua có phát sinh đại sự gì không?" Sau khi tỉnh táo lại, Lâm Thanh Trúc vội vàng hỏi.
Nàng rất sợ trong đoạn thời gian mình bế quan Tử Hà phong lại bị công kích, cho nên nàng mới không kịp chờ đợi mà xuất quan như thế.
Không thì nàng sẽ lại bế quan thêm một đoạn thời gian, nói không chừng nàng còn có thể nhất cử đạt tới Thần Tàng tam phẩm.
Bởi vì lần trước tại Vân Đỉnh sơn nàng đã đạt được không ít khí vận, cho nên cảm ngộ rất sâu. Mặc dù cuối cùng bởi vì thất bại mà bị tước đi một nửa khí vận nhưng cũng đã đầy đủ.
Nghe được Lâm Thanh Trúc hỏi thăm, Triệu Uyển Nhi vội vàng nói: "Có sự tình rất lớn đã xảy ra. Sư tỷ, nơi này không phải địa phương nói chuyện, nhóm chúng ta đi về trước đi."
Nghe được lời này, Lâm Thanh Trúc liền nhướng mày, trong lòng có loại dự cảm bất tường.