Ba nàng rất nhanh liền trở lại Càn Thanh điện, cũng không đợi Lâm Thanh Trúc hỏi thăm, Triệu Uyển Nhi liền cáo tri cho nàng sự tình lưu truyền sôi sùng sục trong đoạn thời gian này tại Đông Hoang.
Nghe được những việc này, Lâm Thanh Trúc cũng trở nên khẩn trương lên, nàng đột nhiên có cảm giác vô lực.
Lâm Thanh Trúc vốn cho rằng Thần Tàng cảnh đã đủ, ai ngờ bỗng nhiên lại xuất hiện một cái cái khô lâu huyết sắc có thực lực Phong Vương cảnh.
Đây là loại tồn tại kinh khủng gì?
"Xem ra sư tôn tiên đoán về một trận đại thanh tẩy thật sự muốn tới rồi." Lâm Thanh Trúc mang sắc mặt nghiêm túc nói.
Nàng không khỏi nhớ tới đêm hôm đó Diệp Thu đã cố ý gọi nàng đến bên người dặn dò những lời kia.
Trong lòng Lâm Thanh Trúc vô cùng lo lắng, nếu như sự tình cứ một mực phát triển tiếp như thế, vậy tương lai sẽ biến thành tình trạng gì thật khó mà tưởng tượng.
Hai nàng đang thương nghị thì bên ngoài truyền đến giọng nói của Liễu Thanh Phong.
"Lâm sư muội, là ta, phiền phức ngươi đem trận pháp mở ra một chút."
Lâm Thanh Trúc nghe thấy giọng nói này thì lập tức nhướng mày, vội vàng đi ra Càn Thanh điện, phát hiện Liễu Thanh Phong đang đứng ở bên ngoài trận pháp.
Hắn lúc này đang bị mấy đạo kiếm khí chỉa vào, động cũng không dám động, hết sức xấu hổ.
"Đại sư huynh, sao ngươi lại tới đây?" Trông thấy một màn buồn cười này, Lâm Thanh Trúc cũng là không nhịn được mà cười cười, sau đó lập tức đem trận pháp mở ra để cho Liễu Thanh Phong đi vào.
Liễu Thanh Phong đi vào mà trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn xem hộ sơn đại trận, hắn không khỏi có chút giật mình vì không nghĩ tới trận pháp của Tử Hà phong vậy mà kinh khủng như thế, vừa rồi hắn không cẩn thận xông tới mà suýt chút nữa liền dát.
Hôm nay Liễu Thanh Phong xem như mất mặt, một màn lúng túng như thế mà còn bị ba vị sư muội nhìn thấy. Sau này uy nghiêm của Đại sư huynh như hắn đoán chừng sẽ không còn.
"Phù. . ."
Sau khi được hóa giải nguy cơ, Liễu Thanh Phong cũng là nới lỏng một hơi, nói ra thông báo của chưởng giáo.
"Chưởng giáo sư tôn có lệnh, một tháng sau đúng hạn cử hành thu đồ đại điển, mời Tử Hà phong có mặt đúng giờ."
"Được, Tử Hà phong chúng ta nhất định sẽ có mặt." Lâm Thanh Trúc gật đầu đáp ứng, gặp Liễu Thanh Phong còn không rời đi thì có chút ngây người.
Chỉ nghe Liễu Thanh Phong mang sắc mặt phức tạp, nói: "Sư muội, ngươi đi ra ngoài sơn môn xem một chút đi, vị Tiêu công tử của Tiêu gia thành Quảng Lăng kia bây giờ đang chửi đổng vì bị ngăn ở bên ngoài sơn môn. Hắn đã mắng suốt một ngày rồi đấy."
Nói tới chuyện này Liễu Thanh Phong cũng cảm thấy xấu hổ một trận. Hắn mới từ Thiên Thủy phong tới, lúc đi ngang qua sơn môn thì liền trông thấy Tiêu Dật cùng tộc nhân của Tiêu gia đang hùng hùng hổ hổ bên ngoài sơn môn.
Bởi vì Bổ Thiên giáo đã mở ra hộ sơn đại trận, cho nên bọn hắn căn bản không cách nào lên núi, bây giờ tình huống lại có chút khẩn trương, do đó người bên ngoài không được phép vào sơn môn bái phỏng.
Các sơn mạch khác cũng có gia tộc dưới núi đi lên, vì bọn hắn có đệ tử trông coi sơn môn cho nên có thể đi vào.
Mà Tử Hà phong bởi vì đệ tử quá ít nên không cần thủ hộ sơn môn, đó là Tiêu gia trực tiếp bị kẹt ở ngoài cửa mấy ngày.
Cũng khó trách tại sao Tiêu Dật lại chửi đổng lên như vậy, bởi vì tình huống hiện tại vô cùng khẩn trương, lão phụ thân trong nhà hân vẫn đang chờ hắn phục mệnh, nhưng hắn ngay cả cửa lớn của Bổ Thiên giáo còn không thể nào vào được.
Nghe được câu này, Lâm Thanh Trúc cũng là run lên một cái, hỏi: "Tiêu gia sao? Tại sao Bọn hắn lại tới đây?"
Sau khi nghi ngờ một phen, Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên vui mừng, bởi vì bây giờ Tử Hà phong đang rất thiếu nhân thủ. Nàng không nghĩ tới Tiêu Dật lại trực tiếp đem tộc nhân dẫn tới.
Lâm Thanh Trúc qquay đầu lại ra hiệu cho Triệu Uyển Nhi: "Sư muội, ngươi đi dẫn bọn hắn vào đi."
"Vâng." Triệu Uyển Nhi gật đầu đáp ứng, nắm tay tiểu Linh Lung đi thẳng đến sơn môn.
Hiện tại Triệu Uyển Nhi đã gần trở thành vú em, mỗi ngày đều mang theo một đứa bé đị dạo khắp nơi.
Hai nàng rất nhanh liền ra ngoài sơn môn, nhìn xem bên ngoài lít nha lít nhít người mà Triệu Uyển Nhi âm thầm run lên.
Tiểu Linh Lung càng là há to miệng, kinh ngạc nói: "Oa, thật là nhiều người a. Sư tỷ, những người này đang làm gì vậy?"
Triệu Uyển Nhi cũng là nghĩ không thông, nhưng nàng phát hiện có mấy vị đệ tử sơn mạch đã tiếp vào không ít người lên núi.
Xem ra những người này đều là các gia tộc dưới núi, người bị đón đi tự nhiên là cao hứng không gì sánh được, mà không bị đón đi, thì là tâm tình mười điểm sa sút.